Giới thiệu hình ảnh cánh đồng lúa quê hương tôi
Giới thiệu hình ảnh cánh đồng lúa quê hương tôi
Xin chào các bạn! Hân hạnh giới thiệu cùng các bạn một hình ảnh bình dị nhưng rất đẹp: hình ảnh cánh đồng lúa quê hương tôi. Quê tôi là một vùng đất trũng nghèo khó, nằm cạnh dòng sông Chu.
Mùa mưa, nước lên nhanh; mới hôm nay còn là đồng lúa xanh mơn mởn, ngày sau chỉ là cánh đồng trắng nước, mênh mông. Mùa nắng, lại dễ bị hạn hán, năm nào đến mùa tháng bảy, cả làng kéo nhau ra đồng dẫn nước. Nước từ con kênh được xã ưu tiên cấp cho ba ngày. Cánh đồng khô hạn, nứt nẻ, như reo ca, như một sự hồi sinh, lúa xanh hơn và lá mướt hơn. Đồng lúa quê tôi nằm kề với đồng lúa của các xã lân cận, nên trải dài ra như một tấm thảm rộng lớn, và những dãy núi phía xa, tôi từng nghĩ cánh đồng như một cái hồ rộng lớn, và những dãy núi ấy là bãi bờ xa hun hút. Những hôm sương xuống nhiều, cánh đồng phủ một màu trắng hư ảo đẹp như trong giấc mơ, và khi nắng lên lại hiện ra tươi tắn dưới ánh trời. Tôi thường gọi cánh đồng như một cô nàng đỏng đảnh, thay đổi xiêm áo từng giờ, từng ngày, từng mùa, chỉ cần nhìn vào màu áo là có thể đoán được tuổi của cô.
Khi mùa gặt xong, cánh đồng chỉ còn trơ gốc rạ, thỉnh thoảng vài con cò sà xuống lặn lội kiếm mồi. Tấm thảm vàng không còn nữa, chỉ còn một màu nâu lởm chởm, nhìn vô hồn và buồn buồn đến se lòng. Nhưng chỉ vài ngày sau, lại trở thành cánh đồng màu trắng, lúc đó là sắp đến mùa vụ mới, các bác nông dân đang làm đất để chuẩn bị cho một mùa cấy. Trên triền đê, một vạt màu xanh mơn mởn hiện lên. Đó là nơi gieo mạ!
Mùa cấy bắt đầu, và nhanh như một giấc mơ. Những thửa ruộng màu xanh cứ nhân lên theo bàn tay chăm chỉ của người nhà nông quê tôi. mỗi ngày màu xanh ấy lại lan ra rộng hơn, xa hơn, chẳng mấy chốc cả cánh đồng lại phủ một màu xanh của mạ. Nhanh đến bất ngờ! Màu xanh ấy cứ đậm dần lên theo những cơn mưa. Có năm rét hại, những thân lúa run rẩy, còi cọc, nhiều mảnh ruộng rạc đi, lúa chết nhiều. Nhưng chỉ một thời gian, các bác nông dân kiên trì cấy lại, lúa lại vươn lên, kiêu hãnh vượt qua mùa rét. Từng ngày lúa lớn lên như một đứa con ngoan ngoãn dưới bàn tay chăm bẵm của những bác nông chuyên cần.
Khi lúa ở thì con gái, màu xanh như xanh hơn, mơn mởn, dịu dàng và tươi tắn hơn. Lúa đã biết cười, tiếng cười rì rào trong gió, những lá lúa vươn lên lung lay trước gió như những bàn tay giơ lên vẫy vẫy lúa vui như ngày hội và nặng dần bước vào mùa làm đồng đầy khó nhọc.
Sang tháng tư hạt lúa mẩy và bắt đầu phớt vàng, sự thay đổi sắc màu như một điều kì diệu mà thiên nhiên ban tặng. Màu vàng của lúa và màu vàng của nắng hòa vào nhau đẹp như trong mơ. Tôi thích ngắm nhìn đồng lúa chín dưới nắng chiều thu, cái màu vàng của nắng chiều với màu của lúa sao dịu dàng, tinh khiết đến thế. Cả cánh đồng trải dài như một tấm thảm vàng xinh xắn, rộn lên trong tôi bao tình cảm thiết tha. Mỗi ngày màu vàng ấy mỗi đậm hơn, cánh đồng như một biển vàng lấp lánh. Mùa gặt bắt đầu rộn ràng và tấp nập. Mùi gạo mới, mùi rơm mới quện thơm, đưa hương trên khắp xóm làng. Xa xa là những cánh diều, những đàn bò thong thả cúi đầu gặm cỏ. Tiếng cười của lũ trẻ giòn tan bay giữa ánh hoàng hôn.
Từ lâu đồng lúa đã trở thành một biểu tượng đặc trưng khó phai mờ gắn bó với tuổi thơ đầy dữ dội của tôi. Tôi sinh ra và lớn lên trong mùi thơm thoang thoảng của lúa, gắn liền với hình ảnh cánh cò bay. Mà cho dù đến giờ đây khi sống trong một thị thành đông vui náo nhiệt, tôi cũng không quên sao được những hình ảnh thân quen ấy.
Tôi đứng trên bờ đê, nhìn cánh đồng sau một mùa gặt, bình lặng quá! Tôi lại hình dung một mùa mới, cảm tưởng như ngày qua ngày cánh đồng lại sinh sôi màu xanh lại trỗi dậy và cánh đồng lại vàng như bao mùa đã đi qua, bền bỉ và đầy thơ mộng, như một sự đáp đến công lao không quản nắng mưa của con người quê tôi.