Giới thiệu một địa điểm nổi tiếng: Mai Châu - Hòa Bình
Giới thiệu một địa điểm nổi tiếng: Mai Châu - Hòa Bình
Có lẽ không phải riêng tôi mà đứa trẻ nào cũng mơ ước được một lần bước lên tấm thảm bay, xỏ chân vào đôi hài bảy dặm, thậm chí cưỡi chổi thần của bà phù thủy mà du ngoạn khắp thế gian. Và lần này - không phải trong giấc mơ đâu - tôi đã được cùng bố mẹ đến xứ sở thần tiên huyền diệu - một thế giới trong tranh: Mai Châu - Hòa Bình.
Tôi đã hiểu ra một điều thật ý nghĩa: những phút giây bên gia đình chính là những phút giây đẹp đẽ nhất mà câu truyện cổ tích dẫu hấp dẫn đến đâu cũng không thể tạo ra được.
Cả nhà chúng tôi đi, hôm đó, trời mưa bụi. Cảnh vật bên đường mờ ảo trong khói sương. Thực sự chưa bao giờ tôi biết rằng quê hương mình lại rộng lớn đến như vậy. Mẹ ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt tóc tôi cho khỏi rối. Em tôi thì luôn miệng đọc mấy câu thơ của một ai đó:
“Cha mỉm cười xoa đầu con nhỏ:
- Theo cánh buồm đi mãi tới nơi xa Sẽ có cây, có cửa, có nhà vẫn là đất nước của ta Những nơi đó cha chưa hề đi tới
Cha mượn cho con buồm trắng nhé Để con đi... ”
Chắc hẳn cu cậu đang sung sướng lắm. Em thân yêu ạ, rồi em sẽ còn đi được rất nhiều nơi bằng đôi chân của chính em. Nhưng những phút giây bên gia đình như thế này dù rất muốn em cũng không bao giờ có thể quay trở lại. Nó nhìn tôi, đôi mắt long lanh. Tôi nhớ bố tôi khi đó còn huýt sáo rất vui: “Ba sẽ là cánh chim cho con bay thật xa...”
Tôi ghé đầu vào vai mẹ, đưa mắt nhìn ra xa. Núi tiếp núi đuổi nhau chạy mãi như muốn đến tận đường chân trời. Dòng sông nằm dưới chân chúng tôi đang thì thầm hát khúc ca bất hủ của núi rừng. Cảnh đẹp và yên bình quá. Nhưng tôi muốn khi nhớ lại tôi không hề cảm thấy nuối tiếc. Tôi mơ ước được đến đây tham quan nhưng lại rất sợ không gian thiếu vắng bóng người.
Tôi nhớ Mai Châu với những núi mai, núi bương bàng bạc. Tôi nhớ bản Vân, bản Lác - những bản du lịch với nhà sàn ẩn hiện trong tán nhẵn và ngát hương các loại lan rừng. Còn gì tuyệt vời hơn buổi sớm mai thức dậy nghe tiếng chim hót trên mấy cây cao trước nhà, ngắm nhìn những giò phong lan hoa rủ từng chùm xuống mặt ao tăm cá. Hình như bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến. Không khí trong lành quá đến nỗi chị em tôi đều ước ao có thể hít căng đầy lồng ngực để dự trữ khi trở về, vì nơi mình ở chẳng bao giờ có buổi sáng nào thanh khiết tuyệt vời như thế.
Chúng tôi ở trong nhà người Thái. Mỗi khi ngắm những bức ảnh chụp chung với họ, bố mẹ tôi đều xúc động đến rơi nước mắt. Con người nơi đây hiếu khách và nhiệt tình quá. Phong tục người Thái Mai Châu rất lạ. Bếp lửa của họ bập bùng cháy suốt ngày đêm. Có lẽ khi đi xa họ sẽ nhớ nhất bếp lửa ấy, nhớ tiếng nói, tiếng cười vang lên cùng tiếng tàn đóm nổ lép bép và những khuôn mặt ánh hồng rạng rỡ. Rồi những đêm bản tổ chức văn nghệ, thật kì lạ bởi những khách du lịch như chúng tôi hình như không chỉ say sưa vì rượu cần mà còn vì thả hồn theo những động tác uyển chuyển của điệu múa xòe hoa.
Hôm tạm biệt Mai Châu, cả nhà xách lễ mễ những quà: nào cơm lam, rượu cần, nào phong lan, nào khăn, áo thổ cẩm... Mẹ cười: “Cả Mai Châu theo mình về nhà rồi”. Bây giờ, nhìn những thứ đồ ấy lại nhớ xứ sương mù, nhớ từ dãy núi, dòng sông đến những vật dụng bình thường như cơi trầu hay những bậc thang.
Cảm ơn bố mẹ về chuyến đi tuyệt vời ấy. Con nhớ nhất là những tiếng cười, tiếng hát trong mét chuyến đi du lịch miền sơn cước, cả nhà ta hạnh phúc bên nhau.