Nghị luận: Bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy gợi cho em những suy nghĩ gì?
Bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy gợi cho em những suy nghĩ gì?
Ánh trăng được sáng tác bởi Nguyễn Duy, là một bài thơ hay và chứa đầy chiêm nghiệm về cuộc sống. Bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy gợi cho em những suy nghĩ gì? Hãy tham khảo bài viết sau đây để hiểu rõ hơn nhé!
Bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy gợi cho em những suy nghĩ gì?
Mở bài bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy gợi cho em những suy nghĩ gì
Nguyễn Duy là một trong những nhà thơ trẻ phát triển trong giai đoạn kháng chiến chống Mỹ của nhân dân ta. Ánh trăng được ông viết trong một lần mất điện ở thành thị, khi hòa bình đã lập lại. Vậy, cuộc gặp gỡ giữa người và trăng được Nguyễn Duy cảm nhận như thế nào? Đọc bài thơ, chúng ta có thể cảm nhận được tâm tư của nhà thơ, vừa nhớ nhung, vừa tiếc nuối, vừa nhận ra bản thân mình đã vô tình quên lãng đi quá khứ. Cảm xúc đó được thể hiện thành mạch xuyên suốt các khổ thơ trong bài thơ.
Xem thêm:
Dàn ý đóng vai nhân vật trữ tình trong bài thơ ánh trăng
Đóng vai nhân vật trữ tình trong bài thơ ánh trăng
Những suy nghĩ qua bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy
Hai khổ thơ đầu tiên mở ra trong quá khứ, khi mọi người sống trong tình yêu với nhau, với những vùng đất đơn giản, hiền lành và nghèo nàn gắn bó với chúng ta, nuôi dưỡng chúng ta lâu dài, khó khăn và nguy hiểm.
Trong khoảng thời gian hơn một nửa cuộc đời của một người, từ thời thơ ấu đến nhiều năm vật lộn để kiếm sống, sau đó là những ngày chiến đấu và hy sinh, "đồng", "sông", "bể", "rừng" mỗi táo bạo trong tâm trí của mỗi người. Mặt trăng - biểu tượng của trái đất và con người nơi chúng ta đi qua, ân sủng đối với tôi, luôn thân yêu với tôi, vầng trăng đã trở thành "tri kỉ".
Hồi nhỏ sống với đồng
Với sông rồi với bể
Hồi chiến tranh ở rừng
Vầng trăng thành tri kỉ.”
Hình ảnh không gian "đồng", "sông", "bể", "rừng" trên đây là những vùng nông thôn đặc trưng của thiên nhiên Việt Nam bình dị. Trong hàng ngàn năm, con cháu của Lạc Hồng đã sống, xây dựng doanh nghiệp và chiến đấu chống lại những kẻ xâm lược nước ngoài trong những không gian thuần khiết này. Và những vùng đất đó - với một tinh thần ánh trăng đã trở thành một phần thịt và máu của cuộc đời tôi.
Trần trụi với thiên nhiên
Hồn nhiên như cây cỏ.
Từ sự gắn bó gần gũi đó, tôi đã tự nhủ mình bất kể tôi đi đâu hay đi đâu, cho dù có bao nhiêu thay đổi, tôi sẽ không bao giờ quên hình ảnh đơn giản và nhẹ nhàng này:
Ngỡ không bao giờ quên
Cái vầng trăng tình nghĩa.
Tuy nhiên, khi tình hình sống thay đổi, ý nghĩ về một sự gắn bó tình cảm với trái đất và ân nghĩa không còn nguyên vẹn. Giờ đây, trong không gian sống của thành phố, với đèn điện, cửa gương, trong cuộc sống hiện đại, chúng ta đã dần quên đi ánh trăng cũ, quên đi cuộc sống giản dị đầy gian khổ trong quá khứ:
Vầng trăng đi qua ngõ
Như người dưng qua đường.
Quan hệ "tri kỷ" ngày xưa đã được thay thế bằng mối quan hệ của con người, bản chất cũ đơn giản hiện nay tồn tại trong sự cô lập với con người, con người đã quên, vô tình phủ nhận quá khứ.
Ngày nay, con người sống trong những giá trị cuộc sống phong phú và quý giá, để lại quá khứ, tình yêu thương giữa thiên nhiên đơn giản - con người. Dường như người dân nơi đây đang đánh mất chính mình, mất đi trí nhớ sâu thẳm, đau đớn nhưng vô cùng thân thương, gắn bó.
Xem thêm:
Hình ảnh trăng và người trong bài thơ ánh trăng
Ngày nay, trong cuộc sống đô thị nhộn nhịp, mọi người dường như quên đi thiên nhiên cũng như quên đi vùng quê nghèo. Nhưng cuộc gặp gỡ đột ngột với mặt trăng, nghĩa là giữa quá khứ và hiện tại đã đánh thức ký ức cũ:
Thình lình đèn điện tắt
Phòng buyn - đinh tối om
Vội bật tung cửa sổ
Đột ngột vầng trăng tròn.”
Mặt trăng - quá khứ dần dần gợi nhớ đến "đồng", "sông", "bể", "rừng" khiến con người hôm nay 'rưng rưng". Cảm xúc của con người rất khó diễn tả vào thời điểm này, cay đắng. Con người rất vui và hạnh phúc khi tìm thấy miền ký ức của họ, đồng thời, nhận thức được sự vô tình và đau buồn của chính họ về những thay đổi của họ trong những năm qua.
Gặp lại ánh trăng, nhớ về không gian của những cánh đồng, sông, bể, rừng rậm, con người dường như lại thấy mình một lần nữa, bất chấp đau khổ và khó khăn, nhưng sống với tình yêu và lòng trung thành lớn.
Từ đó, mọi người có ý thức trách nhiệm, thái độ sống "Khi uống nước nhớ nguồn", trung thành với lòng biết ơn:
Trăng cứ tròn vành vạnh
Kể chi người vô tình
Ánh trăng im phăng phắc
Đủ cho ta giật mình.”
Suy nghĩ về bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy
Sự im lặng của mặt trăng chỉ nói lên phẩm chất cao quý của dân tộc - con người Việt Nam " làm ơn há dễ mong người trả ơn " cũng nghiêm khắc như một thẩm phán giàu lòng nhân từ và hy sinh bản thân.
Bài thơ "Ánh trăng" muốn đậm nét trong suy nghĩ mỗi người cảm giác "nhớ nguồn". Mọi người không được phủ nhận hoặc quên đi quá khứ, sống trung thành với những nơi mà mọi người có công đức.
Nói chung, cuộc sống tiên tiến hơn xưa, những những thứ đã tồn tại với người dân, với đất nước và nuôi dưỡng chúng ta sẽ còn mãi. Không thể quên quá khứ đó. Bởi vì quá khứ đó là một lịch sử gian khổ, anh hùng mà tôi đã đóng một phần trong cuộc đời mình.
Xem thêm:
Phân tích Ánh trăng ngắn gọn nhất
Nhận định và phân tích 2 khổ cuối bài thơ ánh trăng
Kết luận những suy nghĩ khi cảm nhận bài thơ Ánh trăng
Quá khứ là một trải nghiệm cho những người hướng tới tương lai. Sống trung thành, luôn hướng về cội nguồn, hướng về nhân dân cũng thể hiện đạo đức làm người, tuân theo lối sống mà người cha đã nói: Uống nước, nhớ nguồn. Và nếu chúng ta đọc Ánh trăng của Nguyễn Duy, Việt Bắc của Tố Hữu, chúng ta sẽ thấy rằng mặc dù cảm xúc và biểu hiện khác nhau, nhưng văn học là như nhau, tất cả đều giao dục lòng biết ơn.