Tưởng tượng mình là nhân vật trữ tình trong ánh trăng hãy diễn tả dòng cảm nghĩ thành tâm sự ngắn
Tưởng tượng mình là nhân vật trữ tình trong ánh trăng hãy diễn tả dòng cảm nghĩ thành tâm sự ngắn
Ánh trăng của Nguyễn Duy là một tác phẩm vô cùng gần gũi và bình dị. Bằng ngòi bút tài hoa của mình, Nguyễn Duy đã đem đến cho bạn đọc những cảm xúc đắt giá về ánh trăng, về sự thờ ơ lãnh đạm của con người trước những gì thân thuộc đã từng gắn bó. Khi tưởng tượng mình là nhân vật trữ tình trong ánh trăng ta sẽ càng thấm thía được thông điệp này từ đó biến những cảm nghĩ thành những dòng tâm sự chân thành và sâu sắc. Và để hiểu rõ hơn xin mời các bạn cùng đọc qua bài văn sau.
Tưởng tượng mình là nhân vật trữ tình trong ánh trăng hãy diễn tả dòng cảm nghĩ thành tâm sự ngắn
Mở bài tưởng tượng là nhân vật trữ tình trong bài thơ ánh trăng
Hôm nay, mọi thứ vẫn trôi qua như thường lệ. Tôi trở về nhà muộn sau một ngày dài bận rộn với công việc. Thế nhưng một việc không ngờ đến đã xảy ra khiến tôi cứ trằn trọc, ray rứt suốt đêm. Sự việc này khiến tôi nhận ra bấy lâu nay tôi đã hờ hững với cuộc đời nhiều như thế nào, đã bỏ quên những thứ rất quan trọng và đáng quý của cuộc đời. Tôi đã vô tình quên đi vầng trăng tri kỷ của mình.
Xem thêm:
Nhận định và phân tích 2 khổ cuối bài thơ ánh trăng
Thân bài
Tôi vốn là một cậu bé chân chất sống nơi làng quê yên bình và giản dị. Tuổi thơ tôi gắn với những thứ gần gũi và mộc mạc nhất của quê hương xứ xở. Đó là những cánh đồng bao la thẳng cánh cò bay, là những dòng sông thơ mộng đầy ắp phù sa với những hồ bể trong đầy tôm cá. Và khi lớn lên ánh trăng trữ tình lại trở thành tri kỉ của tôi trong những cánh rừng sặc mùi bơm đạn.
Với một con người giàu tình cảm như tôi, tôi yêu trăng tha thiết. Với tôi ánh trăng thật đẹp, thật nên thơ. Trăng không hề diễm lệ, kiêu căng, ra vẻ. Trăng rất mộc mạc, bình dị và cởi mở với mọi người. Trăng trần trụi với thiên nhiên, tươi tắn, hồn nhiên, trẻ trung như cây cỏ.
Nhớ nhất vào giai đoạn khó khăn, gian khổ khi tổ quốc bỗng lâm vào chiến tranh loạn lạc. Tôi phải lên đường chiến đấu nghe theo tiếng gọi của dân tộc, của sức trẻ. Đó là những tháng ngày cực nhọc, hiểm nguy, cô đơn và lạc lõng. Ở nơi rừng núi hoang vắng, tôi nhớ lắm những người bạn của tuổi thơ, nhớ gia đình, nhớ những sự vật quen thuộc của làng quê yên bình.
Như bao thanh niên xung phong khác, tôi cũng nhớ nhà, nhớ quê hương. Khi màn đêm buông xuống, mỗi lần trên đường hành quân nghỉ lại, tôi lại ngồi một mình ngắm trăng cho nguôi nỗi nhớ nhà. Dần dần tình cảm của tôi và ánh trăng trở nên thân thiết và gắn bó sâu sắc với nhau. Trong chốn rừng thiêng nước độc hay nói đúng hơn là trong ranh giới giữa sự sống và cái chết tôi chỉ có thể bầu bạn với vầng trăng tri kỷ.
Xem thêm:
Đóng vai nhân vật trữ tình trong bài thơ ánh trăng
Hình ảnh trăng và người trong bài thơ ánh trăng
Tôi nhìn trăng, cả hai nhìn nhau. Ánh trăng như muốn ôm tôi vào lòng lắng nghe những điều tôi tâm sự, cùng tôi chia sẻ vui buồn. Ngày ấy không có điện, trăng là bạn cố tri thường cùng tôi đàm tâm độc thoại. Ánh trăng quả thực là một người bạn tri kỷ luôn dõi theo tôi, soi đường dẫn lối cho tôi, cùng tôi đi qua những tháng năm chiến đấu gian khổ.
Có lẽ cả cuộc đời này tôi sẽ chẳng bao giờ quên được người bạn thủy chung, tình nghĩa này đã luôn ở bên cạnh tôi trong cuộc đời. Dẫu có buồn hay vui, có thuận lợi hay gian khó trăng vẫn luôn đồng hành cùng tôi. Tôi tự hứa với lòng tuyệt đối tôi sẽ không bao giờ được phép quên đi người bạn tri kỷ này.
Thế nhưng, khi đất nước thoát khỏi giai đoạn chiến tranh, lúc tổ quốc thống nhất. Tôi lại quên đi lời hứa khi xưa của mình, quên đi người bạn đáng quý mà cuốn theo những phồn hoa nơi phố thị.
Cuộc chiến tranh dai dẳng, khốc liệt đã lùi xa, thấm thoắt đã ba năm rồi. Tôi về thành phố, sống trong điều kiện đất nước đã thống nhất, độc lập, hòa bình, đời sống đã khác xưa. Nhà cao cửa rộng, tiện nghi hiện dại, khác xa vói những năm tháng gian lao sống cùng đồng, cùng sông, cùng bể, cùng trăng. Có lẽ giờ đây tôi đã quen với ánh điện, cửa gương trong đời sống hiện đại đủ đầy, giàu sang mà lãng quên, vô tình với trăng.
Những ánh đèn cao áp của thành phố, của cuộc sống tiện nghi đã khiến tôi lãng quên đi mất ảnh trăng nghĩa tình. Tôi sớm đã quen với cuộc sống nơi đây. Tôi không còn để tâm đến người bạn này nữa, thậm chí lướt qua nhau cứ như người dưng qua đường.
Tưởng tượng mình là nhân vật trữ tình trong ánh trăng
Buổi tối nay, căn phòng tôi đang được thắp sáng với đèn buyn-đinh, chợt căn phòng tối om vì mất điện. Cả thành phố chìm trong bóng tối. Thật ngột ngạt và khó chịu, tôi vội bật tung cánh cửa sổ. Bỗng một thứ ánh sáng tươi mát, dễ chịu và vô cùng thân thuộc chiếu thẳng vào mặt tôi hoàn toàn khác với ánh đèn điện nóng bức ngày hè. Đó chính là ánh trăng năm xưa. Ôi thôi! Tôi và trăng đối mặt với nhau. Lúc này cả không gian và thời gian như ngưng đọng lại. Khoảnh khắc này thật chạnh lòng và xót xa.
Chúng tôi nhìn nhau thật lâu. Cái khoảnh khắc này khiến tôi rưng rưng, xúc động. Tôi chợt nhớ về ngày xưa, nhớ về tuổi thơ, nhớ làng quê, những cánh đồng thơm hương lúa chín, dòng sông êm đềm nơi tôi tắm mát những ngày thơ dại, nhớ những năm tháng chiến đấu, nhớ về người bạn tri kỷ. Bao nhiêu ký ức cứ ùa về khiến tôi cảm thấy áy náy và tự trách. Tại sao tôi lại lãng quên người bạn quan trọng của mình?
Liệu rằng tôi chính là một kẻ vô tình, chính cuộc sống đầy đủ, xa hoa nơi thành phố đã khiến tôi quên bẵng đi tuổi thơ cơ cực, nghèo khó cùng người bạn đã gắn bó lúc tôi khó khăn, cô đơn và lạc lõng nhất. Thời gian quả thật trôi nhanh vô cùng, tôi giờ đã già nhưng trăng thì vẫn thế, vẫn tròn vành vạnh như lúc xưa, vẫn dịu dàng, mộc mạc, toả sáng khắp muôn nơi.
Xem thêm:
Nghị luận: Bài thơ ánh trăng gợi cho em những suy nghĩ gì
Trong khi tôi vẫn luôn thờ ơ với trăng thì ngược lại dường như trăng chẳng lúc nào bỏ rơi tôi. Trăng vẫn ở đấy quan sát tôi, dõi theo từng bước chân, nhịp thở của tôi. Dường như trăng đã luôn đợi tôi ngoài khung cửa sổ biết bao năm nay. Trăng nhìn tôi, im lặng và dịu dàng. Lúc này trong đầu tôi cứ không ngừng trách móc bản thân sao mình lại vô tâm, hờ hững như thế này cơ chứ.
Đối mặt với người bạn cũ, lòng tôi như thắt lại những giọt nước mắt rưng rưng nơi khoé mắt như muốn trào ra ngoài. Ánh trăng im phăng phắc như muốn đáp lại những suy nghĩ trong tôi. Trăng vẫn tròn đầy ấm áp tỏa ánh sáng lung linh như chẳng hề trách móc hay oán hận tôi. Lòng bao dung và tình cảm thủy chung ấy của trăng khiến tôi tự trách bản thân đã quá tồi tệ, vô tình.
Sau đó, tôi chợt nhận ra bản thân phải thay đổi rất nhiều, tôi tự hứa rằng mình sẽ không làm bất cứ điều gì khiến cho những người mình yêu phải nhọc lòng, phải biết trân trọng những tình cảm chân thành và không cho phép bản thân lãng quên những điều đó.
Kết bài
Tôi tự hứa với lòng rằng từ đây về sau tôi sẽ không vô tâm với người bạn tri kỷ này nữa. Ánh trăng như nhắc nhở tôi về đạo lí uống nước nhớ nguồn. Con người phải biết nhìn về quá khứ, biết ghi nhớ, trân trọng và biết ơn những điều đã đến với ta để không phải hối hận về sau.