Viết về người bạn thân sống mãi trong lòng tôi
Viết về người bạn thân sống mãi trong lòng tôi
NGƯỜI BẠN DƯỚI HỘC BÀN
Nguyễn Quân là một nam sinh có cá tính đặc biệt: Quân thích sự suy tư, yêu văn học, yêu gia súc và nghệ thuật. Cha Quân sớm mất vì hi sinh trong chiến tranh, để cho mẹ tần tảo gánh vác mọi chuyện. Đôi lúc Quân thầm lặng nhìn mái tóc bạc của mẹ, rồi nhớ đến những ngày ấu thơ, còn đủ song thân. Ngày ấy, mẹ Quân là một người có sắc đẹp uy nghi và đài các, chẳng ai trong tỉnh sánh kịp. Người đàn bà khuê các ngày xưa ấy, từ khi thành góa phụ, đã trải bao gian nan, mái tóc bà đã bạc phơ trên gương mặt vẫn còn vương nét kiêu sa và quý phái, vốn tính kiên cường và tự hào về truyền thống gia đình, Quân đã trờ thành một học sinh học giỏi nhưng có một cá tính lạ lẫm, khiến các bạn khó thân gần. Quy luật tự nhiên mà, các ngôi sao thường sáng, nhưng cách xa nhau trên bầu trời.
Khi mẹ Quân quyết định bỏ tỉnh Đà Lạt để đưa gia đình về Sài Gòn sinh sống, mẹ Quân đã tìm nhiều cách để xin chuyển Quân vào học lớp 9 trường này. Một hôm sau giờ thi kiểm tra chất lượng, Quân bỏ quên chiếc máy tính bộ túi ờ ngăn bàn. Lựa giờ ra chơi ban chiều, Quân nhờ mẹ đưa đèn trường đẻ tìm lại. Khi bước đến nơi căn phòng ấy, cậu học trò bối rối, rụt rè nhìn vào nơi mình đã ngồi học buổi sáng. Bất ngờ thay, Quân loáng thoáng nhìn thây người học trò ngồi đó không phải là một bạn trai. Quân lùi lại, lúng túng. Quân không đủ bình tĩnh để nhìn rõ mặt cô bạn học trò ấy. Chỉ thấy dáng vẻ một cỏ bé ngồi thu mình, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ xa xa Mẹ Quân nhìn con, cười xóa rồi người .bảo: “ con ngại thi cứ đứng ở đây, để mẹ vào"
Không biết mẹ hòi thế nào, mà mẹ đi về phía vân phòng nhà trường rồi lát sau, rnẹ Quân vui vẻ cầm máy tinh về đưa con, còn nói. “Đây này con là một cô học trò lễ phép, cẩn thận và tốt bụng, cô ấy đã gói máy tinh này cho thầy giám thị hành lang, cô bé tên Kim ..Một buổi ra chơi nọ. Quân ngồi một mình cuối lớp. trong cỏ đơn, bỗng Quân nghĩ đến những bạn học buổi chiều, biết đâu....những bạn học buổi chiêu ấy cũng có những hoc trò cô đơn như Quân nhì? Rồi Quân nhớ đến cái bóng dáng thấp thoáng chiều nào của Kim Liên. Lá thư đã hình thành từ đó....
Liên là cò bé con có tâm hồn nhạy cảm, nhút nhát, mơ mộng nhưng lại rất tháo vát và thích có hoa. Nghe bố mẹ kể sang thuở bé Liên có biệt danh là “công chúa phiền muộn”.Liên vẫn nhớ ngày lên chín, lẽn mười, cô bé thường được mẹ cho ăn những viên thuốc để tầm bổ, còn cha cô thì thường xuyên chàm chút cho Liên băng những tô phờ hết sức đặc biệt. Nhưng không hiểu sao năm học này, Liên thật là cô đơn vì rất ít bạn, Ngồi bên cạnh Liên là Thúy Hằng là cô bạn người Nam, có đôi mắt to thật thu hút. Nhưng từ ngày Hằng chuyển trường, chì còn lại một mình Liên thơ thần trong giờ ra chơi, giữa một vườn rộng ríu rít bao tiếng nói cười cùa bè bạn chưa quen.
Một buổi ra chơi nọ, Liên chán nản vì không muốn lang thang một mình giũa vườn trường với tâm trạng lạc lõng nữa. Liên ngồi thừ ra một mình ờ cuối lớp...
Chiếc bảnh bao ngon lành mẹ đưa mang theo. Liên cũng không đụng tới.
Bàn tay Liên như có cảm giác thừa ra chống cằm suy nghĩ chán...Liên thọc tay vào học bàn dọp dẹp giây vụn. Bất ngờ... một mảnh giấy màu xanh lơ gâp tám vuông vức hiện ra....
Trời! Một lá thư! Nhưng mà thư của ai thế nhỉ?
Liên hồi hộp mờ ra. Thư viết:
Mình là học sinh buổi sáng, lớp 9A1, ngồi ở chỗ này. Mình tên là Hoàng Quân, gia đinh mình mới chuỵển tnrờng từ Đà Lạt về Sài Gòn, muốn kết bạn với người bạn học buổi chiều ngồi ở nơi đây. Có những buổi ra chơi, mình cảm thấy thật cô đon, nhàm chán vì buồn nhớ truừng cũ,bạn xưa. Minh chưa có người bạn mới nào thân thiết cả. Mong sao chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau nhé?
Trong lúc viết thư cho bạn, minh đang hình dung bạn cũng đang ngồi ở chiêc bàn cuối củng này, trong một giờ ra chơi, nhìn ra hai bên của sổ, có những chú chim nhảy nhót trên cành phượng xanh đã rụng hết hoa. Có điều khác biệt là nắng của minh giờ ra chơi là nắng 9 giờ sáng thì năng của bạn là 3 giờ chiều.Mình ước mong bạn sẽ nghe thấy những tiếng chim sẻ, nhìn thấy chúng nó nhảy nhót vui tươi như mình đã thấy khi ngồi một mình ở đây giờ ra chơi trong sáng thứ sáu cuối tuần này.
Mình tạm dừng bút nhé, mong sao bạn rất vè khi nhìn ánh nắng chiều xuyên qua kẽ lá, cành cây. Mong bạn sẽ cảm nhận rằng tia nắng ấy đỏi khi là oi bức, nhưng nó luôn cho bạn nhiều sức sống và hi vọng cần thiết. Và bạn hãy nhớ rằng ban mai hôm sau, khi ánh nắng binh chan hòa khắp các cành cây, kẽ lả, là lúc ấy minh bước đến truờng hy vọng sẽ nhận được thư hồi âm của một người bạn mới. Mình chẳng mong gì hơn sẽ cùng bạn chia sẻ những vui buồn, khó khăn trong học tập. Nếu bạn hồi âm, hãy cho mình biêt hoàn cảnh và tám sự cùa bạn nhé!
Tái bút:
Đây là lá thư mình viết cho bạn lần thứ ba, có lẽ hai lá thư trước ban công hay ai dẹp mất rồi! Nếu có hồi âm, xin bạn bỏ vào một phong bi mình dờn một cách bí mật ở dưới gầm hộc bàn nhé! Hãy ngồi xuống sàn lớp và nước mắt nhìn lên, bạn sẽ thấy một hộp thư bằng giấy cứng, mình dán bằng kec đính vào mặt dưới của gầm bàn...
Liên ngồi thụp xuống bàn học của mình, lui cui như những lần nhặt bút rơi, nhưng ngước mắt nhìn lên phía gầm bàn, thực sự có một hộp thư bí mật đã dán vào đó từ lúc nào! Một cảm giác ngạc nhiên và xúc động đã đến vói Liên. Liên nhìn ra ánh nắng giờ ra chơi ngày ấy. Lần đầu tiên cô bé có lại cái cảm giác hạnh phúc khi có một người bạn thân bên cạnh mình. Vâng, cho dù chưa biết mặt người bạn tên là Hoàng Quân ấy, Liên vẫn không thấy cô đơn nữa khi biết rằng có một người cũng cô đơn như mình, đang muốn sẵn sàng kết thân và chia sẻ tâm sự vui buồn tuổi học trò với mình.
Bồi hồi, cuống quít, Liên đã viết cho người ấy một lá thư hồi âm, và để vào hộp thư bí mật dưới ngăn hộc bàn.
Sáng hôm sau, Liên bồi hồi tìm thư ...nhưng không có một lá thư trả lời. Giờ ra chơi ấy, cỏ bé ngồi một mình, lấy thư cũ của Quân ra đọc. Cô bé đọc đi đọc lại lá thư cũ ấy của Hoàng Quân trong khi lấy bánh bao ra ăn, và tin là một lúc nào đó, Quân sẽ trả lời thư. Niềm tin ấy sao mà hạnh phúc thế!
Ngày hôm sau, thư tới. Quân viết:
Một niềm vui nhỏ len vào tâm tư tôi khi thấy thư hồi âm của bạn. Tuy mình chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp, nhưng sao đọc thư của Liên, mình có cảm giờc như đã gặp lại người bạn cũ, từ lâu, làm mình có cảm giác thân thiện và gần Cuộc đời của mình và gia đình đang chuyển sang một ngả khác. Cám ơn Kim Liên đã nhận lời kết bạn và tâm sự với minh. Có lẽ chúng ta gặp nhau và hiểu nhau vì chúng ta là hai ngôi sao cô đơn, có lẽ chúng ta có một tâm hồn đồng điệu hay có lẽ niềm tin của Quân nơi Liên là chính Liên là một cô bạn có tâm hồn sâu sắc,có tấm lòng tốt, một đạo đức tốt và biết trân trọng nét đẹp nơi tâm hồn con người. Đó là một vinh hạnh của Quân khi được kết bạn với
Cuộc đời cùa chúng ta, rồi sẽ có những thăng trầm, vui buồn trong học tập và cuộc sống. Hi vọng rằng mỗi bước đi của chúng ta, dù chênh lệch không gian và thời gian, nhưng mà Quân hứa chúng ta sẽ luôn hỏi han và động viên nhau, trên con đường học tập này, Liên nhé!"
Thân
Nguyễn Quản