Đóng vai người lính kể lại bài thơ đồng chí (2 bài mẫu hay nhất)
Đóng vai người lính kể lại bài thơ đồng chí hay nhất
Đồng chí là một tác phẩm nổi tiếng khắc họa nên sự gắn bó, tiếp sức của tình đồng đội trong những năm tháng kháng chiến khó khăn, khắc nghiệt. Mời các bạn đọc cùng Cunghocvui tham khảo bài đóng vai người lính kể lại bài thơ Đồng chí dưới đây để nắm rõ nội dung của tác phẩm tại đây!
Đóng vai người lính kể lại bài thơ Đồng chí - Chính Hữu
Mẫu 1 Đóng vai người lính kể lại bài thơ Đồng chí
Thực dân Pháp nổ súng xâm lược Việt Nam đã chấm dứt khoảng thời gian yên bình ít ỏi của dân tộc ta sau chiến thắng 1945. Lúc bấy giờ, chính phủ đã phát hành lệnh tổng động viên và tôi - một người nông dân mang lòng yêu nước nồng nàn - đã quyết định tạm biệt quê hương lên đường kháng chiến. Mỗi một người tham gia chiến đấu lần này đều mang theo quyết tâm không để đất nước rơi vào tay bất kỳ bọn tàn bạo thêm một lần nào nữa.
Trước nay tôi chỉ quen với việc cầm cuốc lo việc đồng áng, nay phải cầm súng và vũ khí khiến tôi cảm thấy có chút không quen, cũng có chút hồi hộp. Nhưng với tinh thần yêu nước cùng ý chí quyết tâm đến cùng, tôi tin rằng không có gì là không thể. Chúng tôi cứ thế hành quân khắp các nẻo đường trận mạc, không sợ đêm tối, không sợ bom đạn. Bởi vì hơn ai hết, tôi cùng anh em đồng đội nơi đây đều là những người mong muốn đất nước được độc lập tự do. Vậy nên dù khó khăn hơn nữa, thậm chí hy sinh bản thân mình chúng tôi cũng cam lòng.
Xem thêm:
Cảm nhận về hình ảnh người lính trong bài Đồng chí và tiểu đội xe không kính
Năm 1947, chúng tôi tham gia vào chiến dịch Việt Bắc cùng nhiều quân đoàn khác. Vốn mỗi người đều đến từ những nơi khác nhau, chẳng hẹn mà quen rồi trở thành những người đồng chí, anh em một nhà, cùng chia sẻ mọi ngọt bùi, đắng cay trong cuộc sống nơi sa trường. Sợi dây vô hình gắn kết chúng tôi chính là tình yêu nước mãnh liệt. Và không biết tự bao giờ, chúng tôi trở thành tri kỉ, cùng nhau đỡ đần nhau vượt qua những khó khăn trong sinh hoạt, chiến đấu.
Khi đó, chúng tôi phải sống trong cảnh vô cùng thiếu thốn, thậm chí cả quân trang, quân dụng cũng chẳng đủ mà dùng. Hai anh em trong đoàn sẽ cùng chia nhau một tấm chăn đơn đắp tạm qua những đêm giá rét. Ngày ấy, rừng Trường Sơn là nơi nguy hiểm vô cùng. Có lần, cả đơn vị tôi đều bị bệnh sốt rét rừng. Anh em nào cũng vì thế mà vàng cả da, rụng cả tóc, cả người xanh xao như tàu lá chuối. Khó khăn vất vả là thế, nhưng chúng tôi cũng không quên cho nhau những lời động viên, cho nhau những tiếng cười vui vẻ xua tan đi khó khăn.
Nhớ nhất là những ngày đông đến, cái lạnh bao phủ khắp nơi, nhưng anh em trong đoàn nào có đầy đủ quần áo ấm mà mặc, chỉ có thể dựa vào nhau, truyền nhau hơi ấm, tiếp thêm sức mạnh chiến đấu để vượt qua bệnh tật. Nhiều đêm nằm tâm sự mới biết, cũng có nhiều đồng chí phải bỏ ruộng nương ở nhà nhờ bạn thân cày cấy, bỏ cả căn nhà liêu xiêu có mẹ già con thơ để cầm súng chiến đấu.
Kể lại bài thơ đồng chí bằng lời kể của người lính
Giữa đêm đông nơi núi rừng Trường Sơn, dường như bóng trăng vẫn luôn dõi theo chúng tôi. Nhìn trăng, không ai nói ai câu nào, chỉ nghe tiếng gió heo hút thổi trên ngọn cây mà lòng vẫn ấm áp. Chúng tôi biết rằng, cuộc chiến này hãy còn dài và chúng tôi còn phải rời xa quê hương lâu lắm, có khi còn chẳng có cơ hội trở về.
Dẫu có chút buồn rầu và nhớ nhung, nhưng nhìn về lá cờ đỏ sao vàng đang phấp phới tung bay kia, mọi lo âu và sợ hãi dường như đều tan biến hết. Rồi sẽ có ngày, chúng tôi đem ngọn cờ kia hiên ngang cắm tại mọi miền tổ quốc. Sống và chiến đấu cho lý tưởng cao đẹp như vậy, dẫu có phải hi sinh nơi chiến trường này, chúng tôi cũng cam lòng.
Mẫu 2 Đóng vai người lính kể lại bài thơ Đồng chí
Trải qua những năm tháng gian khổ nơi chiến trường đầy thương vong, cuối cùng tôi cũng đã được trở về ngôi nhà nhỏ trong sự yên bình, hạnh phúc. Ngước nhìn lên bầu trời trong lành kia, ánh trăng trên cao như gợi nhớ tôi trở về với những ngày cùng đồng đội chinh chiến trong chiến khu Việt Bắc. Đó là những đêm trăng khắc nghiệt nhưng ấm áp tình đồng chí.
Anh và tôi cùng gặp nhau trong chiến khu. Chúng tôi ngày ấy đều là những người trẻ mang đầy nhiệt huyết và quyết tâm chiến đấu cho Tổ quốc. Anh đến từ nơi nước mặn đồng chua, tôi đến từ đất khô cằn cày lên sỏi đá. Cả hai đều là những người nông dân lao động, vì chung lý tưởng cao đẹp mà hội tụ cùng một nơi.
Có lẽ chúng tôi đã gắn bó hơn từ những lần cùng làm chung nhiệm vụ, những khi sát cánh bên nhau chiến đấu. Nhớ những đêm đông nơi rừng thiêng nước độc, chúng tôi phải đắp chung một chiếc chăn mỏng dưới nền trời giá lạnh. Đó là mối tình đồng chí, giản dị mà thanh cao khiến tôi phải ghi nhớ suốt đời.
Tuy đến từ hai nơi khác nhau, nhưng chúng tôi đều có chung chí hướng, có chung ước mơ về một ngày đất nước giành lại độc lập. Có nhiều năm lạnh lẽo, anh kể tôi nghe về quê hương của anh, anh kể về những câu chuyện anh đã trải qua trong đời, kể cả những tâm tư thầm kín mà anh cất giữ bấy lâu. Cứ thế, mối quan hệ chúng tôi ngày càng gắn bó và sâu đậm.
Vào vai người lính kể lại bài thơ Đồng chí
Không chỉ có giá rét, chốn rừng thiêng nước độc này còn ẩn chứa nhiều hiểm nguy lớn hơn, đó chính là căn bệnh sốt rét rừng. Căn bệnh này đã cướp đi rất nhiều đồng đội của tôi trong chiến khu. Thời đó thiếu thốn lắm, chẳng có thuốc để chữa bệnh, cũng chẳng có đủ quần áo để sưởi ấm mình.
Thế nên, cảnh áo anh rách vai, quần tôi có vài mảnh vá, cả hai ngồi cạnh nhau để trao hơi ấm là một cảnh tượng quen thuộc. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn không vì khó mà bỏ, vẫn luôn sát cánh tương trợ cho nhau vượt qua khó khăn. Dẫu mệt mỏi là thế, nhưng cuộc sống nơi đây cũng chẳng bao giờ thiếu vắng đi nụ cười. Nụ cười ấy chính là động lực để mỗi chúng tôi cố gắng từng ngày để chạm đến ước mơ giành được độc lập cho đất nước.
Khỏi bệnh, chúng tôi lại tiếp tục nhận nhiệm vụ. Ôi nhớ sao những đêm lạnh, sương muối dường như phủ cả không gian, nhưng tôi và anh vẫn đứng gác cạnh bên nhau. Dường như lúc ấy, chính tình đồng chí đã sưởi ấm lòng những người chiến sĩ nơi rừng hoang lạnh giá. Làm bạn với chúng tôi còn có cả vầng trăng sáng luôn đi theo trên đỉnh đầu.
Có những lúc đùa nghịch, nhìn đầu súng chạm vào vầng trăng như gần như xa kia, tôi cảm giác nó cũng như tình đồng chí của chúng tôi, hài hòa và bổ sung cho nhau. Trong cái buốt giá luồn vào da thịt, đầu súng của chiến sĩ và vầng trăng đứng cạnh nhau, như muốn nói rằng, người cầm súng có trách nhiệm phải bảo vệ cho ánh trăng hòa bình của dân tộc.
Giờ đây, đất nước đã độc lập, nhà nhà đã được hưởng một cuộc sống yên bình, hạnh phúc. Tôi cũng đã có thể trở về quê hương, được sống thoải mái mà không cần lo sợ cái giá lạnh của đêm đông nơi rừng hoang. Nhưng tôi chẳng thể quên được người bạn tri kỷ của mình. Những gian khổ của đời lính kia, tôi có thể vượt qua được đều nhờ vào sự tiếp sức của tình đồng đội. Ở quê nhà, chắc anh cũng đang nhớ về tháng ngày đồng cam cộng khổ kia chứ?
Đó là hai bài văn mẫu đóng vai người lính kể lại bài thơ Đồng chí mà các bạn học sinh có thể tham khảo. Mời bạn đọc thêm cách bài văn mẫu khác tại đây!