Cảm nghĩ khi xa mái trường trung học cơ sở
"Từ trong tim tôi nói lời tha thiết yêu trường...". Câu hát ngân mãi trong lòng tôi tư ngày rời xa mái trường quê hương tuổi thơ. Những ngày ấy đã một đi không trở lại. Ở trường trung học cơ sở, nơi mình học tập, với cái tuổi mười hai, mười ba, đã mở ra nhiều điều mới mẻ cùng trang sách. Năm tháng ấy mình có nhiều thầy hơn, nhiều bạn hơn. Chỉ nói tới việc đến trường với cặp sách đầy và nhiều môn học, mình đã thấy lòng phấn chấn vì từng ngày khôn lớn. Mái trường tuổi thơ, nơi ươm mầm những kiến thức đầu đời. Đây là ngôi nhà chung của trang lứa thiếu nhi. Tâm khăn quàng đỏ là dấu hiệu chung nhất của mái trường này. Những con người sẽ lớn lên... Bắt đầu từ đây, tiếng nói của thầy cô vun đắp cho những suy nghĩ ước mơ. Cái tuổi nhớ lâu nhớ mãi, cái tuổi nhiều nụ cười trên mỗi gương mặt.
Nắng và hoa phượng. Khăn quàng đỏ và những trang sách xôn xao với gió. Tuổi mới nhạy cảm với tất cả và tràn trề hi vọng. Mái trường, những bộ đồng phục, thầy cô, bạn bè và những trang sách... đã mở ra đầy ắp ước mơ. Rồi đây, chúng tôi sẽ như những cánh chim bay về nhiều phía bầu trời. Vốn liếng đầu tiên từ sách vở nhà trường đã chắp cánh để chúng tôi bay, và chúng tôi luôn vững tin vào tri thức của mình.
Mùa hè nghỉ ngơi vui chơi bổ ích đang đến. Bên tai mình còn đồng vọng tiếng thầy cô giảng bài, những lời chia sẻ động viên từ bề bạn. Trước mắt là những bãi biển lộng gió, những miền quê xa ngày picnic.
Nhớ lắm những ngày đầu tiên mới rời khỏi ghế trường tiểu học. Lúc ấy, tôi còn nhỏ lắm, chỉ mới ngang tầm bụng người lớn. Thằng "Hải lùn" nghịch như quỷ sứ, suốt cả bốn năm chẳng một lần được điểm khá, cái thằng ấy lúc mới vào trường chỉ nhỏ bằng hạt mít. Thế mà bây giờ cũng ra dáng một chàng trai. Còn cái Lan Anh, con bà hàng thịt thì lúc mới vào xinh xắn là thế mà bây giờ lại béo ị... Ôi, tất cả chúng bạn, rồi đây sẽ mỗi đứa một nơi, thật là xao xuyến quá!
Tôi nhớ nhất là cô giáo chủ nhiệm lớp hồi đầu cấp. Cô Nga yêu kính của tất cả chúng em. Cô đã để lại ấn tượng sâu nặng nhất đối với cả lớp. Hồi ấy, chúng tôi mới vào lớp 6, còn rất bỡ ngỡ, và rất trẻ con. Cô giáo mới ra trường, nhiệt tình và sôi nổi. Cô dạy bảo và chăm chút chúng tôi từng li từng tí. Có lần, thấy chúng tôi đọc truyện tranh trong lớp, cô Nga xuống cầm lấy cuốn truyện. Tôi cứ tưởng cô sẽ tịch thu và quát mắng như những bà mẹ thường la hét khi thấy chúng tôi dí mũi vào Đô-rê-mon. Chẳng ngờ, cô giáo dành thời gian nói về Đô-rê-mon, về các loại truyện tranh khác, ca ngợi chúng rất nhiều, nhưng vẫn khuyến cáo chúng tôi đọc những loại sách văn học đích thực, không hoặc ít cần có tranh minh hoạ, để phát triển khả năng suy đoán, tưởng tượng... Cô còn tự tay mượn sách trong thư viện trường đưa cho chúng tôi mượn. Tôi vì thế mới được đọc những tác phẩm tuyệt vời như Ruồi trâu, Những người khốn khổ, Thép đã tôi thế đấy...Đến bây giờ tôi còn không dám chắc rằng, mình đã thay đổi và trưởng thành hẳn lên nhờ những cuốn sách ấy.
Rồi cô phải chia tay. Cô Nga chuyển trường về quê, nghe nói quê cô cách chúng tôi xa lắm! Hôm chia tay, bọn con gái ngồi quây quần xung quanh cô thút thít khóc. Còn chúng tôi, tất cả đều cảm thấy mất đi một điều gì lớn lẩm! Tôi chắc trong lòng rằng, sau này lớn lên sẽ .có dịp tìm lại cô.
Ôi, biết bao kỉ niệm! Và thời gian như dòng nước, chảy mãi, không bao giờ ngừng.
Chúng em sẽ lớn lên. Một số bạn bây giờ đã học ở trung học phổ thông. Một số khác vào các lớp dân lập. Còn số ít thì đã bỏ học, đi kiếm việc làm. Mười, mười lăm năm sau, gặp lại nhau, chắc sẽ nhắc nhiều đến trường trung học cơ sở.
Ôi, mái trường thân yêu. Tình cảm và lòng biết ơn của mỗi chúng tôi thật không thể nào diễn tả cho hết được. Và với mỗi người, chỉ cần nhắc tới ngôi trường cũ, đã xốn xang biết bao kỉ niệm không thể nào quên.
(Theo thầy giáo Nguyễn Xuân Hoà)
Xem thêm >>> Phát biểu cảm nghĩ về bài "Cổng trường mở ra"
Trên đây là bài văn mẫu về cảm nghĩ khi rời xa mái trường trung học cơ sở được Cunghocvui sưu tầm gửi đến bạn học, hãy like và share nếu thấy hữu ích nhé! Chúc các bạn học tập tốt <3