Cảm nghĩ của em về hình ảnh bà mẹ của nhân vật tôi trong truyện Tôi đi học
Đề bài: Cảm nghĩ của em về hình ảnh bà mẹ của nhân vật tôi được nói tới trong bài Tôi đi học
Bài làm
Trong buổi tựu trường, nhân vật "tôi" được người mẹ hiền thương yêu đưa đến trường. Đã bao năm tháng trôi qua, “lòng tôi lại tưng bừng rộn rã" khi nhìn thấy mấy em nhỏ “rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đi đến trường". Kí ức tuổi thơ lại sáng bừng tâm hồn “tôi", làm sống dậy bao cảm xúc dào dạt: “Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu vì gió lạnh, mẹ âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp". Tình cảm "âu yếm" ấy, cái "nắm tay dịu dàng" ấy của người mẹ hiền, đứa con có bao giờ có thể quên?
Khi đứa con thơ muốn “thử sức mình", nhìn mẹ và nói với mẹ: “Mẹ đưa bút thước cho con cầm", thì người mẹ hiền “cúi đầu" nhìn đứa con thơ, nhìn “với cặp mắt thật âu yếm". Câu nói của mẹ chứa đựng biết bao tình yêu thương: “Thôi để mẹ cầm cũng được". Con đã đi học, nhưng mẹ vẫn cảm thấy con vẫn còn ngây thơ và bé bỏng. Tâm lí ấy, tình cảm ấy rất chân thực và cảm động.
Lần thứ ba, hình ảnh người mẹ hiền lại được nói tới. Khi ông đốc đọc tên từng học trò mới, nhân vật “tôi" cảm thấy như quả tim mình “ngừng đập", lại cảm thấy "giật mình và lúng túng", khi nghe ông đốc gọi đến tên mình. Chính trong giây phút hồi hộp ấy, nhân vật “tôi" đã “quên cả mẹ" đang đứng sau lưng. Mẹ vẫn dìu dắt con thơ từng bước, từng bước trong buổi tựu trường.
Xem thêm Cảm nhận nhân vật Tôi trong bài Tôi đi học
Khi con xếp hàng vào lớp, sau lưng đứa con thơ lại “có một bàn tay dịu dàng đẩy" con “tới trước". Và khi nghe bạn khóc, nhân vật “tôi" đã “dúi đầu vào lòng mẹ" rồi “nức nở khóc theo", thì bàn tay người mẹ hiền lại “nhẹ vuốt mái tóc" đứa con thơ yêu quý.
Đọc truyện “Tôi đi học", hình ảnh người mẹ được nói tới thật cảm động. Bàn tay mẹ nắm tay con, cặp mắt mẹ âu yếm nhìn con, bàn tay dịu dàng của mẹ lúc thì đẩy con lên phía trước, lúc thì vuốt mái tóc con - tất cả những cử chỉ ấy, hình ảnh ấy chính là lòng mẹ, tình thương bao la, mênh mông của mẹ.
Mẹ đã mang nặng đẻ đau, con lớn khôn dần bằng dòng sữa và lời ru của mẹ. Mẹ đưa con đến trường, dẫn con vào đời. Công cha nghĩa mẹ như biển rộng núi cao.
Có đứa con nào có thể quên được công ơn của cha, tình thương của mẹ. Người mẹ mãi mãi là nơi nương tựa tâm hồn của con. Đúng như nhà thơ Chế Lan Viên đã viết:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ,
Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con."