Đăng ký

Kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với con vật nuôi mà em yêu thích

832 từ

Kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với con vật nuôi mà em yêu thích

DÀN BÀI

I. Mờ bài

Thúy Lan từ từ mở mắt, em giật bắn mình: tại sao em không nằm ngủ với mẹ trên giường đệm như mọi khi? Tại sao em nằm cuộn tròn trên chiếc thảm chùi chân ngay lối đi xuống bếp?

Nàng mở to mắt: Trời ơi! Em không còn là Thúy Lan nữa, em đã biến thành con mèo đen! Ác hại thay em lại là con mèo Mun sống ngay trong gia đính em!

II. Thân bài

Chia làm hai đoạn:

A. Những điều Thúy Lan quan sát:

Khung cảnh gia đình quen thuộc như xưa nhưng tất cả đồ đạc đều to lớn hơn so với tầm vóc thân mèo của Thúy Lan. Em phải nhảy lên ghế vẫn bàn học, ô kéo bàn học quá nặng em không sao mở ra được, nàng không gỡ (được sách với hai bàn chân mèo khờ dại...vẫn cha em ngồi đọc sách báo, vẫn mẹ em thu dọn những việc lặt vặt, vẫn em em Thúy Vân hay vuốt ve con mèo Mun như em. Em giật mình (khi thấy chị bếp là người hay đập con mèo Mun vì tội ăn vụng và làm tức ăn. Em hoảng hốt khi thấy con chuột nhắt quá to đang chạy trốn em...

B. Cảm tưởng của Thúy Lan:

- Dần dần em bớt sợ nhưng buồn tủi đến chảy nước mắt. Đau khổ nhất là em không nói được tiếng người để trò chuyện với người thân, nhất là với Thúy Vân. Đên bữa cơm, em nghẹn ngào ăn không được, Thúy Vân vuốt ve rồi bế em vào lòng nói với cả nhà: "Ba má à! Con Mun nó ốm hay sao ấy, hôm nay nó không ăn cơm!". Em đau xót cam phận...

- Thế mới biết được làm người là sung sướng, dù phái nghèo khổ, làm lụng vất vả để sinh sống, Thúy Lan tự ăn năn hối lỗi khi nhớ đến lúc tức giận đến hỗn hào với cha mẹ mỗi khi có điêu không như ý trong gia đình. Thúy Lan còn thấy yêu thương súc vật hơn bao giờ hết vì biết đâu những con vật ấy lại không như mình...

III. Kết bài

Đang miên man nghĩ ngợi, Thúy Lan chợt thấy con TÔ-TÔ chạy vào phòng. Em sợ quá, chạy trốn. Con chó liền đuổi theo làm em đập đầu vào chân bàn thì té ra là một giấc ngủ mơ! Thúy Lan choàng tỉnh dậy và thuật lại cho mọi người trong gia đình nghe.