Kể chuyện về một con vật nuôi đáng yêu của gia đình em
Con chó mực nhà em
Con mực là thành viên thứ 5 của gia đình em. Cả nhà ai cũng quý mến nó. Em Ly đặt cho nó một cái tên rất kêu: "Hoàng tử Rô".
Ông nội em qua đời, Con chó mẹ, ngày nào cũng đi thăm mộ ông. Nó cứ đi đi về về một mình. Có lần nó nằm suốt đêm ngoài mộ ông. Rồi nó bị kẻ gian bắt mất. Nó bỏ lại một đàn con thơ bơ vơ. Hai người cô của em nhận về nuôi, mỗi người một con. Con đẹp nhất, chú em giữ lại. Con mực út ít, nhỏ bé được bố mẹ em đưa về nuôi. Con mực nhớ mẹ nhớ anh chị nó, nó kêu suốt đêm ngày như một em bé mồ côi khát sữa.
Mẹ em chăm bẩm con mực bé bỏng như nuôi con mọn thơ ngây. Hàng ngày, mẹ cho nó ăn sữa bò và chế biến thức ăn ngon cho nó. Sáu tháng tuổi, con mực khôn lớn vượt lên. Lông đen nhánh. Một hình tam giác cân màu trắng tinh nổi bật phía trên cặp mắt tinh anh. Bốn chân đều trắng. Bố em nói: "Con mực ta quý lắm: tứ lúc mai hoa". Cái đuôi uốn vòng xinh xắn.
Vật dụng của nó được mẹ em sắm cho đầy đủ. Một cái bát sứ đựng nước uống. Một cái bát ô-tô đựng thức ăn. Một chiếc lược nhựa loại to để chải lông lúc tắm. Nó nằm trên cái đệm cói màu đỏ. Mẹ tháo mấy chiếc áo len cũ, đan cho con mực chiếc áo ngự hàn, về mùa đông, nó khoác lên trông rất ngộ nghĩnh. Nó được tắm bằng xà phòng thơm. Bố em có lần nói vui: "Thời buổi kinh tế thị trường có khác. Con Rô nhà ta song sang trọng hơn bố thời trận mạc đấy!".
Con Rô sạch sẽ lắm. Mỗi lần nghe mẹ gọi: "Rô đi tắm" là nó vẫy đuôi chạy theo ngoan ngoãn như một em bé được nuông chiều. Thân mình nó không hề có một con bọ còn rận nào cả. Không biết mẹ dạy con Rô từ bao giờ mà nó biết đi vệ sinh vào một chỗ phía sau nhà. Nó rất ý tứ. Mỗi khi có khách đến chơi nhà, nó nằm im trên tấm đệm, đôi tai vểnh lên nghe bố mẹ và khách chuyện trò. Khách đứng dậy ra về, con Rô cũng theo bố mẹ em đi ra cửa như để tiễn chân khách.
Mấy đứa bạn học của em, mấy cô bé học lớp 3, bạn em Ly, lúc nào đến chơi, nó cũng vẫy đuôi mừng rối rít. Càng lớn, con mực càng thêm đẹp mã: chân cao to, ngực nở, bụng thon, lông óng ánh mượt mà. Không có một con chuột nào dám bén mảng tới nhà em. Nó truy bắt bằng hết. Ban ngày, nó rất lành, nhưng ban đêm nó rất thính và rất dữ. Mỗi lần nó sủa là bố em bật điện ngồi dậy, đi xem xét lại các cửa. Không bao giờ nó chạy ra đường. Năm nào bố em cũng đưa nó đi tiêm phòng dại. Khẩu phần của nó ngày một tăng. Nó vui tính và thông minh kì lạ. Nó biết đùa, biết đá bóng với em Ly. Có lúc nó giả vờ thua, ôm quả bóng nhựa bỏ chạy. Khi em Ly ngồi vào bàn học, con Rô nằm phủ phục dưới chân em. Nó lắng tai nghe em Ly học thuộc lòng. Lúc ấy nó trầm ngâm mơ mộng Mỗi khi em Ly đi học về, nó chạy ra cửa đón, cái đuổi ngoe nguẩy. Nó đứng bằng hai chân sau, bắt tay em Ly như một đứa bé đáng yêu.
Ngày em Ly bị ốm đi nằm viện nửa tháng, con Rô nhớ và buồn, bỏ ăn liền mấy bữa, đêm đêm nó rên. Bố mẹ em thêm phần lo lắng, tưởng như có chuyện gì chẳng lành sắp xảy ra. Khi em Ly xuất viện về nhà, con Rô mừng lắm. Nó chạy ra chạy vào, sủa vang lên. Cái đuôi ngoáy tít. Em Ly vuốt ve, nó đứng im. Em cho nó chiếc kẹo, nó ngậm mãi trong miệng rồi mới ăn.
Bố em thuờng nói: "Khuyển mã chí tình". Lúc đọc truyện "Tiếng gọi nơi hoang dã" của G.Lơn-đơn, truyện "Lão Hạc" của Nam Cao, những trang viết về con chó tinh khôn giàu tình nghĩa, em cho đó là chuyện bịa. Nhưng từ ngày nhà em nuôi con Rô, em mới tin đó là những chuyên có thật. Nhiều khi. em khẽ thốt lên ở trong lòng: "Rô ơi! Hoàng tử của Ly, vệ sĩ trung thành của nhà ta ơi !Sao mày đáng yêu thế! Mày là hòn ngọc của mẹ ta đó, Rô ơi!".