Kể về một câu chuyện đặc biệt của em khiến em nhớ mãi không quên
Kể về một câu chuyện đặc biệt của em khiến em nhớ mãi không quên
Thùy Linh, dậy đi con! Năm nay lên lớp 8, con đã là người lớn rồi đấy. Đừng để mẹ phải gọi con dậy đi học như những năm trước nữa nhé.
Nghe tiếng mẹ gọi, tôi choàng dậy. Nhìn đồng hồ trên tường: đã bảy giờ kém mười lăm. Tôi vội gấp chăn màn, đánh răng rửa mặt, chải đầu, không kịp ăn sáng, mặc bộ đồng phục, vớ lấy cái cặp sách rồi chạy vội đến trường...
Giấc ngủ quên để mẹ phải gọi dậy khiến tôi xấu hổ. Bởi vì mẹ đã nói đúng: tôi đã lớn. Điều này hơn ai hết, chính tôi đã cảm thấy mình như vậy. Từ những ngày kết thúc năm học lớp 7 và nhất là trong kì nghỉ hè chuẩn bị vào lớp 8, tôi thấy trong tôi có nhiều thay đổi.
Trong năm học lớp 7, tôi được các bạn bầu làm lớp phó phụ trách học tập và bản thân tôi, cuối năm đã đạt danh hiệu học sinh xuất sắc, được nhà trường khen thưởng. Tôi đã cùng với các bạn đưa phong trào học tập của lớp ngày càng tiến lên, xứng đáng là một trong những lớp điển hình về học tập tốt của trường. Lớp không có bạn nào học yếu, tỉ lệ học sinh khá và giỏi cao nhất toàn trường và đặc biệt đã hạn chế đi đến chấm dứt thái độ sai trong học tập. Các bạn gọi tôi bằng cái tên thân yêu, tin cậy: "Chị hai học tập, luôn giúp mọi người".
Nhưng điều mà tôi cảm thấy tôi đã lớn rõ nhất là sự chủ động trong công việc, học tập, là ý thức tự lập, tự vươn lên của người học sinh mới, không để ai phải nhắc nhở, giục giã, đôn đốc, kiểm tra mình mà tự mình phải đề ra công việc cho mình, tự mình phải quản lí lấy mình trong học tập, công tác ở trường cũng như mọi sinh hoạt trong gia đình. Từ năm lớp 7, tôi đã có thời gian biểu học tập và sinh hoạt hàng ngày một cách hợp lí, khoa học và tôi đã cố gắng thực hiện đúng. Góc học tập ngăn nắp, giờ học, giờ nghỉ, giờ chơi đâu ra đấy, khiến bố tôi đi công tác xa về cũng phải thốt lên: "Thùy Linh đã thành người lớn rồi đấy! Bố rất mừng".
Bố nói đúng và tôi thấy hãnh diện, vui sướng về lời nhận xét đó. Tôi cảm thấy, từ lúc nào không biết nữa, tôi đã ăn mặc gọn gàng hơn trước, đầu tóc luôn sạch sẽ, tết thành hai dải đuôi sam xinh xắn. Và nhất là trong cách ăn nói, ứng xử với mọi người - kể cả trong gia đình và ngoài xã hội - tôi đã làm mọi người vui lòng và yêu mến. Hình như tôi đã cố gắng làm đúng như câu tục ngữ đã học ở lớp 7: "Cái răng, cái tóc là góc con người” con người", "Học ăn, học nói, học gói, học mở" để giữ được vẻ đẹp của người Hà Nội:
Chẳng thơm cũng thể hoa nhài
Dẫu không thanh lịch cùng người Tràng An.
Vâng! Đúng là tôi đã lớn, đã thành người lớn. Tôi quyết phấn đấu, rèn luyện để trở thành "con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan của Bác Hồ như thầy cô và cha mẹ mong muốn.