Đăng ký

Viết bài văn tưởng tượng mình được gặp lại người lính trong "Bài thơ về tiểu đội xe không kính" của Phạm Tiến Duật

1,367 từ

I. DÀN BÀI
1. Mở bài
Giới thiệu sự việc: Cuộc gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe trên tuyến đường Trường Sơn.
Sự việc đó xảy ra ở đâu? Khi nào?
2. Thân bài
- Kể lại diễn biến câu chuyện.
- Gặp anh lính lái xe.
- Mắt em cay xốn xang vì gió và bụi.
- Trò chuyện với anh lính lái xe về những khó khăn, gian khổ khi lại chiếc xe không kính.
- Giật mình tỉnh dậy.
3. Kết bài
Cảm nghĩ của em.
II. BÀI LÀM THAM KHẢO
Tối qua, sau khi học xong “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của nhà thơ Phạm Tiến Duật, em thiếp đi trên bàn học và thấy mình đang đứng bơ vơ ven đường giữa núi rừng Trường Sơn. Xa xa, xuất hiện một đoàn xe bụi tung mịt mù. Em vội vàng giơ tay vẫy gọi. Một chiếc xe dừng lại và có tiếng gọi lên xe.
Em mừng quá, vội lên ngồi cạnh anh lái xe. Anh tươi cười hỏi:
-              Chú bé đi đâu mà ở giữa nơi nguy hiểm này?
-              Dạ, em bị lạc.
Anh bộ đội rồ máy, tiếp tục lên đường. Gió, bụi ập vào mặt, rất khó chịu. Em ngạc nhiên hỏi:
-              Anh ơi, sao xe anh không có kính chắn gió?
-              Xe hơi phải có kính chắn gió chứ. Đó là điều đương nhiên rồi. Nhưng xe của anh và xe của hầu hết trong đoàn đều không có kính chăn gió. Em có biết vì sao không? Vì bom giặc ầm ầm thả ngày đêm, nổ tứ phía làm cho kính vỡ hết...
-         Không có kính, chắc anh phải khó chịu lắm, phải không? Em mới ngồi một chút mà đã không chịu nổi.
-              Khó chịu lắm chứ! Gió thổi vào mà xe lại chạy nhanh làm mắt rất cay, rất xôn xang. Còn nừa, bụi đường tung mịt mù đến nỗi người nào người nấy cười nắc nẻ khi thấy ai cũng giống như những ông già tóc bạc...
-              Xe không có kính chắn gió còn gây khó chịu nào nữa không, hả anh?
-              Mùa nắng thì bụi, còn mùa mưa thì còn khổ hơn nhiều. Mưa tuôn, mưa xối vào người giống như đang đứng ngoài trời. Nhưng đâu có thì giờ thay quần áo. Thế là cứ lái tiếp đến khi mưa ngừng, gió thổi rồi cũng khô quần áo...
-              Anh ơi, khổ như vậy, nhưng anh có kỉ niệm nào vui buồn không?
-          Vui lắm chứ! Vui nhất là khi gặp bè bạn suốt dọc đường, mặc dù chỉ kịp bắt tay nhau qua cửa kính vỡ. Còn vui hơn nữa khi ngồi ăn chung, cùng bát đũa như một gia đình...
-              Tại sao các anh chịu nhiều gian khổ mà vẫn lạc quan như thế?
-              Em biết không? Dù phải chịu nhiều gian khổ hơn nữa, anh và các đồng chí lái xe chỉ có một quyết tâm duy nhất là lái xe nhanh chóng tiếp tế cho đồng bào miền Nam đang đứng trên tuyến đầu chống giặc.
Ầm. Một tiếng bom nổ vang lên. Em giật mình tỉnh dậy và cảm thấy mắt vẫn cay cay khó chịu như vừa lái một chiếc xe không kính mặc dù đó chỉ là giấc mơ.
Và giấc mơ này để lại trong em nhiều suy nghĩ và tình cảm quý báu về hình ảnh của những người lái xe trên tuyến đường Trường Sơn sáng ngời những phẩm chất cao đẹp: tư thế hiên ngang, tinh thần dũng cảm bất chấp khó khăn nguy hiểm, niềm vui sôi nổi của tuổi trẻ và nhất là ý chí chiến đấu vì miền Nam.

(Hoàng Đức Huy)

Xem thêm >>> Kể lại một lần gặp được người thân lâu ngàu xa cách

Trên đây là dàn bài cùng bài làm tham khảo viết về một giấc mơ gặp được người lính trong "Bài thơ về tiểu đội xe không kính" của Phạm Tiến Duật mà Cunghocvui muốn gửi đến bạn học. Chúc các bạn học tập tốt <3

shoppe