Trong vai người chứng kiến, kể lại chuyện lão Hạc bán chó
Đề bài: Trong vai người chứng kiến, kể lại chuyện lão Hạc bán chó
Bài làm
Tôi biết lão Hạc rất quý con chó. Đó là con chó mà đứa con trai của lão mua về nuôi để sau này cưới vợ. Con trai lão đã đi phu đồn điền cao su, lão ở nhà nuôi con chó để chờ ngày đứa con về. Lão gọi con chó là cậu Vàng, coi nó nhơ một người bạn trong cuộc đời nghèo khó và cô độc của lão. Vậy mà bỗng dưng lão lại bán nó đi...
Hôm ấy lão sang nhà ông giáo, vẻ mặt bần thần, như có điều gì ân hận, lão báo ngay với ông giáo:
- Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!
- Sao lại thế? Ông giáo sửng sốt hỏi lại.
- Tôi bán rồi! Họ vừa bắt xong.
Lão cố làm ra vẻ vui vẻ nhưng tôi thấy lão cười như mếu: mắt lão ầng ậng nước, ông giáo cũng không cầm được nước mắt, đành hỏi cho có chuyện:
- Thế nó cho bắt à?
Tôi thấy mặt lão đột nhiên co rúm lại. Cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc và nói trong nước mắt:
- Khốn nạn... Ông giáo ơi!... Nó có biết gì đâu!
Rồi lão kể lại chuyện lão gọi con chó về cho nó ăn cơm để thằng Mục và thăng Xiên nấp trong nhà lừa bắt nó. Nó kêu ư ử, nó nhìn lão, nó trách lão như thế nào, lão kể hết cho ông giáo nghe, rồi tự xỉ vả mình:
- Thì ra tôi già bằng này tuổi đầu rồi còn đánh lừa một con chó, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó!
Ông giáo an ủi lão nhưng bán nó đi cho người ta thịt chính là hoa kiếp để cho nó làm kiếp khác thì lão chua chát bảo:
- Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hoá kiếp cho nó đế nó làm kiếp người, may ra có sung sướng hơn một chút... Kiếp người như kiếp tôi chẳng hạn!...
Rồi lão lại bần thần, mắt như nhìn vào một cõi xa xăm vô định nào. Nước mắt lại ứa ra, cháy trên đôi má nhăn nheo của lão. Ôi! Cũng một kiếp người mà sao cuộc đời lão lại khổ như vậy? "Kiếp người như kiếp lôi chẳng hạn!..." Một kiếp người mà phải "đánh lừa một con chó" mình rất yêu quý - tất cả cũng chi vì cuộc sống khắc nghiệt đã đè nặng lên số phận lão! Và câu nói vố cái kiếp người khổ nhục ấy của lão cứ xoáy mãi vào lòng tôi khi tôi được chứng kiến câu chuyện thương tâm này.