Nhập vai con trâu, em hãy kể sáng tạo truyện cổ dân gian: "Trí khôn của tao đây!"
Nhập vai con trâu, em hãy kể sáng tạo truyện cổ dân gian: "Trí khôn của tao đây!"
Tôi là một chú trâu hiền lành. Tôi đứng đầu hạng lục súc. Tôi là bạn nhà nông. Nhiều vị hỏi tôi là tại sao họ nhà trâu chúng tôi không có hàm răng trên mà chỉ có hàm răng dưới? Cái hàm răng ấy gắn liền với một kỉ niệm vui trong đời tôi:
... Buổi cày hôm ấy, tôi và người đang làm lụng trên một thửa ruộng ở mé rừng. Bỗng có một chú hổ dáng bộ hiền lành từ trong rừng đi ra. Hổ hỏi tôi với tất cả sự ngạc nhiên:
- Này anh trâu, anh to thế, khoe thế. Sao anh lại để cho người đánh đập, hành hạ khổ sở vậy?.
Tôi nhỏ nhẹ nói với hổ:
- Anh chưa biết à? Người tuy nhỏ bé nhưng lại có trí khôn!
Hổ tò mò hỏi đi hỏi lại mãi. Lí luận ít, tôi nói với hổ là anh đi hỏi người ấy, người sẽ nói cho anh nghe. Lễ phép chào người rồi hổ thật thà hỏi:
- Trí khôn của anh để dâu? Anh cho tôi xem một tí có được không?
Anh trai cày ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Nói thật với anh là tôi để trí khôn ở nhà. Tôi sẽ về nhà lấy cho anh xem nhé! Nếu anh thích, tôi sẽ cho anh một ít.
Hổ mừng lắm, vẫy đuôi rối rít.
Anh nông dân toan bước đi, chợt sực nhớ ra điều gì bèn nói với hổ:
- Khó nói quá... Tôi đi về... nhỡ anh ăn mất trâu thì sao?
Hổ còn băn khoăn chưa biết xử sự ra thế nào thì anh nông dân khẽ nói:
- Hay là như thế này, như thế này... anh chịu khó để tôi tạm trói anh vào gốc cây kia, cho tôi được yên tâm về nhà...
Hổ vui vẻ ưng thuận. Anh trai cày lấy dây thừng trói hổ. Xong đâu đấy, anh ta bèn lấy roi cày quất túi bụi vào người hổ, vừa đánh vừa thét:
- Trí khôn của tao đây! Trí khôn của tao đây!
Anh trai cày chất rơm rạ đốt hổ. Lửa cháy đùng đùng. Hổ quằn quại. Bỗng dây thừng cháy đứt. Hổ ba chân bốn cẳng chạy thục mạng vào rừng.
Nhìn thấy cảnh tượng lạ kì ấy, tôi thích thú quá, bò ra mà cười rũ rượi. Chẳng may hàm răng trên va vào tảng đá gãy không còn một chiếc nào.
Từ đó, họ nhà trâu chúng tôi chỉ có một hàm răng dưới. Bộ da hổ vằn đen dài là do vết cháy còn để lại đến ngày nay.