Cây bàng trước sân trường đã gắn bó sâu sắc với em. Hãy viết một bài văn biểu cảm về người bạn đặc biệt đó
Cây bàng trước sân trường đã gắn bó sâu sắc với em. Hãy viết một bài văn biểu cảm về người bạn đặc biệt đó.
A. Hướng dẫn làm bài
- Đề bài yêu cầu biểu cảm về cây bàng ở sân trường - cây bàng đã gắn bó sâu sắc với em.
- Biểu cảm dựa trên những hồi ức về cây bàng ở sân trường trong thực tế; từ những tình cảm, cảm xúc chân thật của bản thân.
- Bài làm cần đủ những ý chính sau:
Mở bài:
+ Tình cảm của em dành cho ngôi trường đang học.
+ Giới thiệu cây bàng - một “người bạn” đã gắn bó sâu sắc với em.
Thân bài:
+ Miêu tả hình ảnh cây bàng:
• Lúc em mới vào trường, cây trông như thế nào? Suy nghĩ của em về cây khi ấy?
• Hình ảnh cây bàng bây giờ; nhấn mạnh đến sự biến đổi về hình dáng, màu sắc của cây qua bốn mùa.
+ Những ki niệm gắn bó giữa em và cây bàng:
• Học bài dưới tán lá của cây.
• Nhặt lá bàng kết làm đồ chơi.
• Chăm sóc cây, nhận cây là công trình măng non,...
Kết bài:
Ý nghĩa của hình anh cây bàng:
+ Là một “người bạn” thân thiết, gắn bó.
+ Là một hình ảnh đẹp để nhớ về trường.
B. Bài văn mẫu
Thời thơ ấu, ai cũng có một kỉ niệm để thương để nhớ. Với tôi kỉ niệm ấy gắn bó với người bạn đặc biệt nhưng vô cùng thân thiết, đó là cây bàng trước sân trường tôi.
Cây bàng này không biết có từ bao giờ, do ai mang về trồng và đã bao nhiêu tuổi... Chỉ biết khi tôi vừa bước chân vào trường thì thấy nó sừng sững trước sân rồi. Cây bàng đẹp như một bức tranh. Chúng tôi vẫn thường bảo, nó là kiệt tác của thiên nhiên đấy. Cây bàng có lẽ đang độ tuổi mới lớn nên nhìn thật bảnh bao, khỏe mạnh. Thân cây vươn cao đầy kiêu hãnh. Da nó không sần sùi như những bác nhiều tuổi khác mà nhẵn bóng, mịn màng. Từng chiếc lá xanh mơn mởn nom thật thích mắt. Nhìn từ dưới lên trên, cây bàng trông giống một cái ô che mát khổng lồ mà chỉ nhìn thôi đã thấy mát rượi. Cây bàng có vẻ nổi trội nhất trong sân trường. Mỗi khi mùa hè về, chim chóc kéo nhau đến đây hót vui rộn. Mùa đông đến, dù cho lạnh giá nhưng cây bàng vẫn rất “cường tráng”.
Những cô cậu học trò chúng tôi vốn hiếu động, lại thấy cây bàng đẹp nên rất hay tới gần để chơi. Một buổi trưa hè năm học lớp sáu, chúng tôi đi học sớm hơn mọi khi. Rủ nhau ra gốc bàng ngồi nói chuyện, chúng tôi trèo lên cây hóng gió. Đùa nghịch một lúc, bỗng rắc...một cành bàng đã bị gãy. Chúng tôi hốt hoảng, vội vàng chạy biến mất. Tuy chuyện đó không bị ai phát hiện nhưng trong lòng tôi sao có cảm giác khó tả. Tôi bỗng thấy ngại ngùng mỗi khi đi qua chỗ cây bàng, chần chừ mỗi lần đi gần đến. Cảm giác xấu hổ xâm chiếm khắp cơ thể tôi. Tôi hối hận vô cùng vì đã làm bạn bàng bị thương mà không dũng cảm nhận lỗi. Nhưng rồi một hôm, tôi quyết định lại gần cây bàng. Từ hôm bị thương, bạn ấy khuyết hẳn đi một cành bàng to đẹp. Chỗ bị gãy ấy giờ đã lành nhưng vết nhựa khô còn đọng lại như để nhắc nhở lỗi lầm của chúng tôi. Tôi đến gần bên âu yếm cây bàng như một người bạn. Tôi thủ thỉ bên nó tựa như đang tâm sự với bạn thân. Dường như bàng hiểu, bạn không oán trách mà còn rung rung những chiếc lá như thể tha thứ cho tôi. Ôi, cảm giác thanh thản thật hạnh phúc, thế là bạn ấy không còn giận tôi nữa.
Cây bàng tuy không biết nói, biết cười hay chơi cùng với tôi được nhưng tôi rất yêu bàng. Bạn ấy đã thành người bạn thân từ lúc nào không biết. Mỗi lần có chuyện buồn hay vui tôi đều chạy đến bên tâm sự chia sẻ với bàng. Không biết bạn ấy có hiểu không nhưng mỗi khi buồn tựa lưng vào gốc cây, tôi thấy hình như cây đang hơi cựa, xoa diu dịu vào lưng tôi an ủi, vỗ về. Có lần khóc nhè, tôi chạy ra gốc cây ngồi nức nở. Thổn thức một hồi, tôi dựa đầu vào cây thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy, cảm giác bình yên tràn ngập trong tôi. Có lẽ bàng đã che chở cho tôi, ru cho tôi ngủ, bóng mát của bàng làm dịu đi nỗi buồn tủi trong lòng. Cảm ơn bạn bàng thân mến.
Nghỉ hè để lên lớp bảy, tôi phải xa người bạn thân một thời gian. Không quá lâu nhưng sao tôi nhớ bạn đến thế. Tôi nhớ mỗi lần áp má vào thân cây bàng mát rượi, nhớ những vết sẹo trên cây, nhớ từng chiếc lá bàng rung rinh trong gió, nhớ cả tiếng chim kêu râm ran, vui nhộn, nhớ nhất là chỗ cành bàng bị gãy đo một lần chơi dại của chúng tỗi. Bỗng dưng nhớ lắm lắm người bạn đã đồng hành cùng tôi suốt năm học vừa qua, đã ở bên tôi thầm lặng, lắng nghe mọi câu chuyện của tôi và an ủi tôi ấm áp như tình yêu của mẹ...
Rồi kì nghỉ hè cũng qua đi. Tôi háo hức đến trường để gặp lại người bạn yêu dấu. Bạn tôi cũng có vẻ u sầu trong suốt thời gian vừa qua nên nhìn bạn cơ vẻ héo khô, buồn tủi. Ai bảo cây cối không có tình cảm như con người. Cây cối cũng có những cảm xúc như chúng ta đấy. Nó cũng biết buồn vui, biết nhớ nhung và hờn giận. Lắng nghe xem người bạn ấy nói gì ta sẽ thấy mình được hòa mình cùng với thiên nhiên, được bay vù vào thế giới đặc biệt và ta thấy mình lớn hơn nhiều đấy bạn ạ.