Tưởng tượng và kể lại: Có một bông hoa dại nhỏ nhoi, khiêm nhường sống bên đường
Tưởng tượng và kể lại: Có một bông hoa dại nhỏ nhoi, khiêm nhường sống bên đường.
Có một bông hoa dại nhỏ nhoi, khiêm nhường sống bên đường. Cạnh đó là một khu vườn rộng lớn, trong đó có cây hồng nhung lộng lẫy kiêu sa. Điều gì sẽ xảy ra giữa hai cây hoa đó? Em hãy tưởng tượng và kể lại.
A. Hướng dẫn làm bài
- Đề bài yêu cầu kể chuyện tưởng tượng theo một hoàn cảnh cho sẵn: Có một bông hoa dại nhỏ nhoi, khiêm nhường sông bên đường; cạnh đó là một khu vườn rộng lớn, trong đó có cây hồng nhung lộng lẫy, kiêu sa. Em hãy tưởng tượng câu chuyện xảy ra giữa hoa dại và hồng nhung rồi kể lại câu chuyện ấy.
- Những sự việc trong chuyện được xây dựng từ thực tế đặc điểm đời sống của các loài hoa; đời sống con người (trên cơ sở nhân hóa các loài cây). Các sự việc, tình huống truyện, cách giải quyết tình huống... cần tập trung thể hiện một ý nghĩa nào đó.
- Truyện được kể bằng ngôi thứ ba, người kể chuyện kể lại chuyện xảy ra giữa các đối tượng đã cho. Bài viết chú ý sử dụng kết hợp phương thức tự sự và miêu tả.
- Bài làm cần đủ những ý chính sau:
Mở bài:
- Giới thiệu các nhân vật chính (hoa dại và hồng nhung), điều kiện sống và vẻ bên ngoài của chúng:
- Hoa dại: đất khô cằn, bé nhỏ, không hương ít sắc, không ai quan tâm.
- Hồng nhung: đất màu mỡ, lộng lẫy, kiêu sa, tỏa hương thơm ngát, nhiều người trầm trồ ngắm nhìn...
Thân bài:
- Thái độ của hồng nhung đối với hoa dại: coi thường, nhạo báng.
- Thái độ của hoa dại trước thái độ thiếu thiện chí của hồng nhung: im lặng.
- Biến cố xảy ra: mưa bão / hạn hán / sâu,...
- Hồng nhung: tơi tả, dập nát / khô héo, tàn tạ / yếu ớt,...
- Hoa dại: vẫn vươn lên sống như bình thường.
- Thái độ của hồng nhung: tò mò về sức sống của hoa dại.
- Hoa dại: ôn tồn giải thích rằng vì đã quen với điều kiện khó khăn nên dễ dàng vượt qua biến cố.
+ Hồng nhung ăn năn, xin lỗi hoa dại, tự rút ra bài học cho mình.
Kết bài:
Người viết rút ra bài học cho mình.
B. Bài văn mẫu
Vào một buổi sớm mai, trong khu vườn rộng lớn, bông hồng nhung kiêu sa, lộng lẫy chợt tỉnh giấc. Nó nhẹ nhàng vươn mình, đưa mắt ngắm cảnh vật xung quanh. Hôm nay trời đẹp quá khiến tâm trạng nó rất yêu đời. Bất chợt nó thấy bên lề đường, một bông hoa dại bé nhỏ nom thật xấu xí...
Bông hoa dại nhỏ kia ở bên lề đường rất lâu rồi. Ngày nào nó cũng tỉnh giấc trước khi mặt trời lên. Nó ngẫm nghĩ rồi xem xét xung quanh và rất tò mò về thế giới xa hoa bên trong khu vườn rộng lớn. Nó thần nghĩ, chắc ở đó ai cũng xinh đẹp. Nó muốn được đến đó dù chỉ một lần thôi, được ngắm nhìn và nói chuyện. Thế nhưng chẳng có ai để ý đến nó cả. Nó buồn lắm...
Nhưng sáng nay, cô hồng nhung xinh đẹp, kiêu sa nhất khu vườn là để ý và biết đến sự tồn tại của nó. Nó đã ngắm nhìn và ước ao vẻ đẹp của cô từ lâu rồi. Cây dại bé nhỏ rất muốn tiến lại gần nhưng nó còn phân vân, lưỡng lự không biết làm sao thì bỗng dưng có tiếng gọi: “Này hoa dại! Sao trông cậu có vẻ yếu ớt thế?” Hoa dại giật thót. Hồng nhung hỏi nó kìa. Hoa dại mạnh bạo tiến lại gần. Nó có vẻ bẽn lẽn: “Hồng nhung à. Chị đẹp thật đấy. Hôm nào tôi cũng dậy thật sớm, thưởng thức buổi sớm mai và chiêm ngưỡng vẻ đẹp khu vườn. Tôi ngưỡng mộ vẻ đẹp của chị quá. Chị xinh đẹp khi con chìm trong giấc ngủ, tươi tắn rạng rỡ khi gặp nắng mặt trời. Chẳng bao giờ tôi thấy hồng nhung buồn cả. Chắc chị được chủ nhà yêu quý lắm”. Nghe vậy, hồng nhung rất sung sướng. Bởi ai cũng phải công nhận nó là bông loa đẹp nhất khu vườn này. Vì thế chẳng bao giờ nó để ý đến ai. Hôm nay thấy bông hoa dại ven đường nó thấy đáng thương nên hỏi chuyện. Hồng nhung cười thật tươi: “Sao cậu lại ở ngoài kia, trông cậu sao mà yếu ớt, thiếu sức sống thế nhỉ? Cậu thấy không, trong khu vườn của chúng tồi lúc nào cũng ngào ngạt hương thơm, rạng ngời nhiều màu sắc. Ai cũng đẹp cả.”Hoa dại thỏ thẻ: “Tôi biết chứ, khu vườn này là thế giới kì diệu mà. Nhiều lúc tôi cũng muốn lại gần nhưng nhìn lại mình xấu xí nên chẳng dám qua.” Hồng nhung kiêu ngạo: “Chỗ chúng tôi không có những người bạn xấu. Ai muốn bước vào khu vườn này phải thật đẹp và thơm. Sao cậu đến được chứ!”
Cây dại bé nhỏ nghe thế rất tủi thân. Nhưng nó không khóc. Nó vốn rất mạnh mẽ vì phải thường xuyên chống chọi với nắng mưa chứ đâu được bao bọc như các cây trong khu vườn. Ngẫm nghĩ một lát, hoa dại quay ra thì hồng nhung đã bỏ mặc nó mà đi đâu mất rồi.... Những tia nắng đầu tiên tỏa xuống khắp không gian, cả khu vườn rộn vang tiếng cười giòn giã. Hoa dại lặng lẽ quay trở lại vị trí quen thuộc của mình.
Đêm hôm đó, trời bỗng nổi cơn giông dữ dội. Gió rít lên từng cơn ghê rợn. Gió len lỏi vào từng ngõ ngách, từng căn nhà...Trời vần vũ, đen kịt. Cây dại bên kia đường dường như vẫn bình tĩnh, vững tâm. Bởi trong nó luôn chứa dựng một sức mạnh kiên cường. Nó đã từng đương đầu với nhiều sóng gió nên hiên ngang đón nhận tất cả. Nhưng bên kia, trong khu vườn lộng lẫy mọi hôm, những tiếng kêu thất thanh vang lên. Nó vội chạy đến gần. Gió mạnh quá. Cây trong khu vườn gần như đều nằm rạp hết xuống cả, chẳng cây nào chịu được. Nhưng một bóng cây thấp thoáng đằng xa vẫn gan lì trụ vững. Thì ra đó là hồng nhung kiêu sa, nó không muốn bị khuất phục nên cố gắng chịu đựng. Nhưng bỗng...khực...cây hồng nhung ngã nhào xuống đất. Nó đã bị thương, thân bị cong đi vì gió lạnh. Nước mắt bắt đầu trào ra, hồng nhung khóc nức nở. Thấy thế, hoa dại chạy đên bên. Nó giang tay ra che chở cho hồng nhung. Gió thôi mạnh, nó xoay người chắn gió, vừa che nó vừa an ủi hồng nhung đừng khóc nữa...
Cứ như thế, cho đến gần sáng, gió dịu hẳn, trời bắt đầu ấm dần. Tiếng chim ở đâu vang lại khiến hồng nhung giật mình tỉnh giấc. Nó cựa mình thì thấy...kìa, cây dại nhỏ đang ở bên cạnh nó. Mình lạnh toát và ướt sũng nhưng trên khuôn mặt vẫn tràn đầy sức sống. Hồng nhung như hiểu ra tất cả. Nó vô cùng cảm kích trước việc làm của hoa dại. Ôi, cây dại bé nhỏ sao mà tốt bụng và kiên cường đến thế. Tự dưng, hồng nhung thấy lòng kiêu hãnh của nó thật ích kỉ và hẹp hòi. Nó bỗng thấy hôm nay sao mà đẹp thế vì bên nó giờ đây đã có người bạn thật tốt...
Các bạn thấy không, hồng nhung vốn một cô nàng kiêu kì, đỏng đảnh nhưng nhờ cây dại bé nhỏ, bạn ấy đã hiểu được rất nhiều. Cuộc sống của chúng ta cũng vậy, dù hình thức bên ngoài có xấu, đẹp ra sao nhưng tận sâu bêu trong tâm hồn mỗi người đều có một nét đẹp đáng quý. Có vẻ đẹp bộc lộ ngay bên ngoài nhưng có khi khó thấy. Hãy mở rộng lòng mình để đón nhận tất cả bạn nhé....