Phân tích bài thơ Viếng lăng Bác - Bài văn hay lớp 9
Bài thơ Viếng lăng bác của tác giả Viễn Phương là một bài thơ rất hay và giàu cảm xúc trong chương trình Ngữ văn lớp 9. Cùng chúng mình Phân tích bài thơ Viếng lăng bác để hiểu sâu hơn về tác phẩm này nhé!
Bài làm
Bác Hồ là vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc, là vị cha già kính yêu của mỗi người dân Việt Nam. Người đã dành cả cuộc đời của mình để cống hiến và đem lại nền độc lập, tự do cho đất nước. Có lẽ chính bởi vì vậy mà sự ra đi của Bác chính là nỗi mất mát vô cùng to lớn. Năm 1976, sau khi đất nước được thống nhất, nhà thơ Viễn Phương cùng đồng bào miền Nam đã có dịp ra thăm lăng Bác Hồ. Trong chuyến đi ấy, nhà thơ đã sáng tác bài thơ Viếng lăng Bác. Bài thơ ghi lại những cảm xúc chân thật nhất, thành kính nhất của một người con của dân tộc khi lần đầu ra thăm lăng Bác.
Toàn bộ bài thơ được viết theo trình tự thời gian, từ khi tác giả bắt đầu vào thăm lăng Bác. Người con của miền Nam giới thiệu:
"Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác"
Đại từ xưng hô "Con" thể hiện sự thành kính của nhà thơ đối với vị cha già. Lời giới thiệu giản dị, gần gũi như gợi liên tưởng rằng tác giả như một người con xa quê đã lâu ngày, bây giờ mới có dịp về thăm lại người cha của mình. Hơn thế nữa, nhà thơ tự hào nói rằng "Con ở miền Nam" - nơi vừa được giải phóng, vừa giành thắng lợi vẻ vang - đến đây để nói với cha rằng: "Con cảm ơn cha". Trong câu thơ này, ta còn nhận thấy một sự khác thường. Bác Hồ đã vĩnh viễn đi xa, thế nhưng tác giả không dùng từ "viếng" mà lại dùng từ "thăm", bởi với nhà thơ Viễn Phương, bác Hồ vẫn mãi mãi ở trong lòng mỗi người dân Việt Nam. Khi vừa đặt chân tới thăm Bác, điều đầu tiên tác giả thấy đó là:
"Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát
Ôi! Hàng tre xanh xanh Việt Nam
Bão táp mưa sa đứng thẳng hàng"
Trong cuộc hành hương tới viếng Bác với bao tình cảm thắm thiết của đồng bào, nhà thờ nhìn thấy phía xa xa bên ngoài lăng Bác là những hàng tre xanh. Không phải tự nhiên mà tác giả đưa hình ảnh "hàng tre" vào trong bài thơ. Tre là biểu tượng cho dân tộc Việt Nam, cho con người Việt Nam kiên cường, bất khuất. Dù cho gặp bao gian khó, hàng tre ấy vẫn "đứng thẳng hàng" như đức tính trung hậu, ngay thẳng của người dân Việt Nam. Từ cảm thán "Ôi" biểu thị một trạng thái cảm xúc tự hào, xúc động của tác giả khi nhìn thấy hàng tre, cũng như thấy được những tầng ý nghĩa trong hình ảnh này.
Hai câu thơ sau là một hình ảnh ẩn dụ đầy thi vị:
"Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ"
Câu thơ thứ nhất là hình ảnh mặt trời thực, mặt trời của tự nhiên tỏa ảnh nắng rực rỡ. Câu thớ thứ hai là hình ảnh ẩn dụ về Bác. "Mặt trời trong lăng" chính là vầng mặt trời chói sáng nhất, là người đã soi sáng và tìm ra con đường đúng đắn cho dân tộc. Điệp từ "Ngày ngày" được lặp lại ở câu thơ thứ ba trong khổ thơ:
"Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ
Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân"
Hình ảnh dòng người vào lăng viếng Bác cho thấy tình cảm thắm thiết, yêu thương của mỗi người dân dành cho vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc. Hình ảnh ẩn dụ "bảy mươi chín mùa xuân" ý nói đến tuổi tác của Người. Người đã dành trọn cả bảy mươi chín mùa xuân của mình để hy sinh cho đất nước. Động từ "dâng" thể hiện sự thành kính của nhà thơ đối với Bác.
Ở khổ thơ thứ ba, tác giả đã được tận mắt nhìn thấy Bác:
"Bác nằm trong lăng giấc ngủ bình yên
Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền
Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim"
Nhà thơ Viễn Phương chưa bao giờ có dịp được tận mắt nhìn thấy Bác, vậy mà trong lần gặp gỡ đầu tiên này, tác giả thấy Bác đang ngủ một giấc ngủ thật bình yên. Sau cả một hành trình dài, giờ đây Bác cũng đã được nghỉ ngơi rồi. Đến đây, nhà thơ không muốn chấp nhận sự thật, rằng Bác đã ra đi mãi mãi. Cảm xúc dâng trào khiến nhà thơ thấy đau nhói ở trong tim. Bác vẫn mãi mãi ở trong tim mỗi người, trường tồn, bất diệt, nhưng sự thật rằng Bác đã mất rồi vẫn khiến cho nhà thơ đau xót vô cùng.
Tình cảm dành cho Bác nhiều như vậy, nhưng cũng đến lúc tác giả phải chia tay Bác:
"Mai về miền Nam thương trào nước mắt"
Nhà thơ đã không thể giấu nổi cảm xúc của mình, tất cả nỗi nghẹn ngào bật ra thành những dòng nước mắt đau đớn khi phải chia xa. Nhà thơ bày tỏ ước nguyện của mình:
"Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác
Muốn làm đóa hoa tỏa hương đâu đây
Muốn làm cây tre trung hiếu trốn này."
Điệp từ "muốn làm" được lặp lại ba lần cho thấy sự khao khát, ước muốn mãnh liệt của tác giả. Nhà thơ muốn mình trở thành một con chim hót cho giấc ngủ yên của Người, muốn làm đóa hoa tô đẹp thêm lăng Bác và muốn làm cả cây tre trung hiếu với quê hương. Khổ thơ cuối khắc họa rõ nét tâm trạng của nhà thơ khi phải rời xa Bác, khiến cho người đọc cũng cảm thấy nghẹn ngào, tiếc thương.
Bài thơ Viếng lăng bác đã thể hiện rất xúc động tình cảm của một người con nói riêng và cả dân tộc Việt Nam nói chung đối với Bác. Ta hiểu được vì sao mà bài thơ được phổ thành nhạc, bởi mỗi khi bài hát cất lên, ta có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc của tác giả dành cho Bác Hồ. Nhà thơ Viễn Phương quả thực đã rất thành công trong việc bày tỏ tình cảm như chạm tới trái tim người đọc qua bài thơ này.
Trên đây là bài phân tích cụ thể và chi tiết nhất về tác phẩm này. Các bạn có thể tham khảo phân tích bài thơ viếng lăng bác của viễn phương lớp 9 nói chung và phân tích khổ cuối bài thơ viếng lăng bác tại đây nhé! Chúc bạn học tốt!