Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn
Ai cũng sẽ từng mắc phải những khuyết điểm và tôi cũng vậy. Tôi đã có nhiều lần mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn lòng, trong đó tôi nhớ nhất là một lần tôi quay cóp tài liệu trong giờ kiểm tra. Tôi ân hận vô cùng và đó cũng là bài học cho tôi trong suốt cuộc đời
Các bạn có thể tham khảo kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn của Cunghocvui.com dưới đây để ứng dụng tốt nhất vào bài văn của mình nhé!
Dàn ý kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn
I. Mở bài
- Khuyết điểm đó là gì và em cảm thấy như thế nào?
II. Thân bài
- Kể lại khuyết điểm mà mình đã mắc phải
+ Mắc lỗi khi nào? với ai?
+ Nguyên nhân làm nên hành động đó
+ Hậu quả xảy ra
- Thái độ ân hận, biết lỗi
- Sửa chữa khuyết điểm
III. Kết bài
- Khẳng định lại đó là một việc làm sai và rút ra bài học sau khuyết điểm ấy
- Lời khuyên dành cho các bạn khác
Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn
Ai trong chúng ta sẽ có những lúc mắc lỗi và bản thân tôi cũng vậy. Tôi đã từng mắc một khuyết điểm năm tôi học lớp 5 khiến cô giáo của tôi buồn lòng, đó là quay cóp tài liệu trong bài kiểm tra. Sự việc đó làm tôi ân hận vô cùng.
Mỗi tối sau khi ăn cơm xong tôi đều ngồi vào bàn học bài để chuẩn bị cho bài của ngày hôm sau nhưng tối hôm nay, tôi có một bữa tiệc sinh nhật của cô bạn hàng xóm nên tôi đã không học bài. Dù cô giáo đã dặn cả lớp về ôn bài vì ngày mai sẽ có một bài kiểm tra 1 tiết. Lúc đầu, tôi định sẽ chỉ sang nhà bạn ăn sinh nhật một lúc rồi tôi sẽ về học bài nhưng do mải chơi nên tôi đã chơi đến tận 10 giờ tối mới về. Lúc về nhà, tôi mới sực nhớ là mình chưa học bài để ngày mai kiểm tra, vừa lo lắng cho bài kiểm tra nhưng lại vừa buồn ngủ vì cũng đã khuya rồi. Tôi biết mình không thể học kịp bài nên tôi bèn nghĩ ra viết tài liệu vào một tờ giấy nhỏ để ngày mai sẽ đem ra giở. Sau khi chép trong vào những mảnh giấy nhỏ, tôi yên tâm lên giường đi ngủ mà không chút nghĩ ngợi gì.
Sáng hôm sau, khi cô giáo bước vào lớp và nói rằng:"Tất cả cất hết sách vở vào cặp, không được sử dụng bất kì tài liệu dưới hình thức nào để chuẩn bị làm bài kiểm tra". Lúc ấy, tôi cũng cất hết sách vở vào cặp, tuy nhiên tôi lại để tờ tài liệu hôm qua tôi chép vào ống tay áo dài tay. Khi cô giáo đọc đề xong, ai cũng cắm cúi làm bài, chỉ riêng mình tôi cứ loay hoay mãi không viết được chữ nào. Cô giáo đi lại quanh lớp làm tôi không dám giở. Lát sau, khi cô lên bàn giáo viên ngồi, nhìn đồng hồ thời gian đã quá nửa, tôi đành liều lấy phao ra để chép. Vì tôi ngồi bàn cuối lại ở phía trong góc nên chắc cô không chú ý đến nên tôi cứ ngồi chép lia lịa đến tận cuối giờ. Khi trống trường vang lên, cô yêu cầu cả lớp nộp bài, thì cũng là lúc tôi vừa chép xong, tôi cũng rất vui vì nắm chắc bài mình sẽ đạt điểm cao.
Đúng như dự đoán, khi cô trả bài kiểm tra, tôi đạt được điểm cao nhất lớp. Cô còn tuyên dương tôi trước tất cả các bạn, đáng ra lúc ấy tôi phải rất vui vì đạt điểm cao nhưng không, tự nhiên tôi cảm thấy xấu hổ với bản thân, có lỗi với cô giáo mình thực sự. Chắc hẳn cô đã rất tin tưởng và kỳ vọng vào mình, nếu cô biết được điểm số đó không phải do tôi tự lực ôn bài mà do tôi chép tài liệu thì chắc cô sẽ thất vọng về tôi lắm. Ra về, trên đường về nhà, tôi cứ suy nghĩ mãi về việc làm của mình, tôi cứ suy nghĩ mãi về việc có nên nói sựu thật cho cô giáo biết không. Đó là lần đầu tiên, tôi cảm thấy day dứt, lo lắng đến như vậy. Nhưng cuối cùng, tôi quyết định sẽ nói hết sự thật với cô giáo. Thứ hai đầu tuần, sau tiết học tôi đã lên bàn giáo viên để gặp cô. Đứng trước mặt cô, tôi chỉ dám lí nhí: "Cô ơi, em có thể nói chuyện với cô một lát được không ạ?". Cô ngước mắt nhìn tôi trìu mến và nói: "Được chứ, bài học vừa rồi có gì không hiểu à, em cứ hỏi đi cô sẽ trả lời cho em". Tự nhiên lúc ấy, nước mắt tôi ứa ra, giọng tôi nghẹn lại và nói: "Em xin lỗi cô ạ! Thực ra điểm bài kiểm tra tuần trước em đạt điểm cao là do em chép tài liệu chứ không phải là e đã học bài cẩn thân ạ". Nghe tôi nói xong câu ấy, ánh mắt cô ngạc nhiên hướng về tôi, sâu thẳm trong đôi mắt ấy là sự buồn lòng và thất vọng lắm. Cô chậm rãi hỏi tôi lý do vì sao tôi lại làm như vậy, tôi cũng đã kể cô nghe hết câu chuyện tối hôm trước khi kiểm tra. Cô im lặng một lúc sau cô bảo tôi: "Cô thực sự buồn lắm nhưng cô hy vọng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối em làm như vậy vì đây là việc làm không đúng". Lúc ấy, tôi chỉ muốn nói xin lỗi cô thật nhiều, cô nói tiếp: "Cô sẽ tha lỗi cho em vì em đã dám nhận lỗi và cô mong rằng đây sẽ là bài học cho em, em nhé!". Tôi đã hứa với cô sẽ cố gắng học hành thật tốt và không bao giờ tái phạm hành động đó thêm lần nào nữa. Khi đó, trong lòng tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì mình đã can đảm nói ra sự thật.
Khuyết điểm ấy đến giờ tôi vẫn không quên và luôn nhắc nhở mình phải luôn trung thực trong cuộc sống. Dù cuộc đời này sẽ có lúc có những khó khăn, bộn bề nhưng chúng ta cần sống một cách trung thực, đừng làm diều gì không đúng với lương tâm của mình. Trung thực là một đức tính tốt mà mỗi người cần nuôi dưỡng và phát triển nó ngày càng lớn mạnh. Em hứa sẽ cố gắng học tập thật giỏi, tu dưỡng đạo đức tốt để không phải khiến các tahayf cô giáo hay những người xung quanh mình buồn lòng thêm lần nào nữa.
Mong rằng bài viết kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn của Cunghocvui.com cho các bạn tham khảo trong bài kiểm tra văn lớp 6 của mình nhé! Ngoài ra, các bạn có thể kể cho chúng mình lần mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn của các bạn cho chúng tôi.