Hãy phát biểu cảm nghĩ về loài cây em yêu
Hãy phát biểu cảm nghĩ về loài cây em yêu
Trước ngõ nhà tôi có một cái giếng làng. Bên giếng có một cây bàng già. Cây bàng bao nhiêu tuổi, tôi không biết. Khi tôi trồng thấy cây bàng lần đầu tiên, thì thân nó đã có những chiếc bướu, trơn nhẵn, bởi sự leo trèo của con người, có lẽ nhiều nhất là trẻ con trong làng.
Tôi đã cùng lũ trẻ trèo lên cây bàng những đêm trăng trong, gió mát, Khi ấy, người lớn trò chuyện, cười đùa chung quanh giếng nước cùng với tiếng gàu va chạm vào thành giếng.
Còn ở trên cao, lũ trẻ chúng tôi ngồi lẫn trong lá bàng sum suê, nô đùa hoặc kể cho nhau nghe những câu chuyện cổ tích. Có lúc vì quá nghịch ngợm, chúng tôi đã làm cho cành bàng nhún nhảy. Và một lần, chúng tôi đã nhún quá đà, cành bàng không thể chịu được, phát ra tiếng kêu răng rắc, rồi lìa khỏi thân cây. Chúng tôi cùng cành bàng rơi từ từ xuống mặt đất như một chiếc dù. Khi cành bàng vừa chạm đất, không ai bảo ai, chúng tôi ù tổ chạy thoát khỏi cây bàng. Một lúc sau đó, khi đã trấn tĩnh lại dược, chúng tôi quay về cây bàng. Nhưng không thấy cành bàng gãy đâu nữa. Một bà già khó tính, hay quát nạt tre con ở gần đấy, đã kéo cành bàng về sân nhà mình. Việc làm của bà chắc là không vô ích. Khi cành bàng khô, bà sẽ cho nó vào bếp.
Đứng từ xa, trông cây bàng giống một cái tháp; Sau khi bị gãy một cành, cây bàng giống cái tháp bị vỡ một mảng lớn. Mùa đông, lá bàng chuyển màu sẫm nâu. Rồi một buổi sáng, tôi bỗng thấy cây bàng rực lên màu đỏ như lửa. Ngọn lửa khổng lồ ấy cháy đỏ suốt mấy tuần. Ngoài đường trời rét hơn trong nhà. Tôi đứng dưới gốc bàng, thấy mình được sưởi ấm.
Có lẽ cây bàng đã tự đốt mình lên để chống lại giá rét mùa đông? Nhưng rồi gió bấc thổi qua, làm rụng xuống những mảnh lá màu lửa. Lá bàng rơi xuống, lật tung trong gió như lưu luyến vĩnh biệt cành cây nơi nó đã sống trọn một đời làm lá. Khi chiếc lá cuối cùng rụng xuống, cây bàng như một người cởi trần đứng giữa gió mưa lạnh giá. Cây bàng cứ đứng vậy chống đỡ cả mùa đông. Mùa xuân về, thời tiết trở nên ấm áp, và cây bàng nhú ra muốn vàn lộc non.
Hầu như suốt mùa đông cây bàng đã giấu trong nó tiềm tàng màu xanh non của sự sống. Đến mùa hè, lá bàng to lớn và cứng cáp, chúng kết giao với nhau như một mái nhà được lợp toàn lá cây. Những ngày nắng như đổ lửa, cây bàng đứng đội nắng trời. Còn vòm bóng mát của nó thì sẻ chia cho bao người ghé gốc bàng tránh nắng, Chim chóc rủ nhau về ngọn bàng họp chợ. Tiếng chim nghe thơm mùa lúa chín đồng quê.
Tôi đã gặp nhiều cây bàng ở nhiều vùng quê khác nhau, nhưng mỗi lần gặp gỡ như vậy, tôi lại nhớ cây bàng trước ngõ nhà tôi, bên cạnh cái giếng làng. Không có cây bàng nào giống cây bàng của tôi: cây bàng bị lũ trẻ chúng tôi làm gãy mất một cành. Tôi nhớ nó như nhớ người bạn tốt của tôi đã bị chiến tranh cướp mất một cánh tay.