Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng
Bố mẹ là người đã đem lại cho tôi sự sống, cho tôi tình yêu thương cao cả, dạy dỗ tôi những điều tốt đẹp, những việc làm có ích để tôi có cho mình những hành trang cần thiết bước vào đời. Tình yêu bố mẹ dành cho các con sẽ không gì sánh bằng được như ngọn lửa không bao giờ dập tắt. Và chắc hẳn là mỗi người con, ai cũng muốn làm nhiều việc tốt, chăm ngoan, học giỏi để bố mẹ được vui lòng. Trong ngày chủ nhật vừa rồi, tôi đã rất sung sướng vì bản thân đã làm được một việc khiến bố mẹ vui lòng. Các bạn có thể tham khảo bài viết kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng của Cunghocvui.com dưới đây!
Dàn ý kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng
I. Mở bài
- Việc tốt mà em đã làm khiến bố mẹ vui lòng là việc gì?
II. Thân bài
- Hoàn cảnh xảy ra sự việc
- Diễn biến như thế nào
- Kết quả như thế nào?
- Cảm xúc của em sau khi làm được việc tốt đó
- Bố mẹ em đã phản ứng ra sao sau khi nghe e kể việc mà em đã làm
III. Kết bài
- Suy nghĩ của em như thế nào về việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng
- Lời nhắn nhủ đến các bạn của em
Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng
Bố mẹ là người đã đem lại cho tôi sự sống, cho tôi tình yêu thương cao cả, dạy dỗ tôi những điều tốt đẹp, những việc làm có ích để tôi có cho mình những hành trang cần thiết bước vào đời. Tình yêu bố mẹ dành cho các con sẽ không gì sánh bằng được như ngọn lửa không bao giờ dập tắt. Và chắc hẳn là mỗi người con, ai cũng muốn làm nhiều việc tốt, chăm ngoan, học giỏi để bố mẹ được vui lòng. Hôm qua, tôi đã rất sung sướng vì bản thân đã làm được một việc khiến bố mẹ vui lòng. Đó là giúp em bé 4 tuổi lạc ở công viên tìm được bố mẹ.
Hôm qua trên đường đi học về, tôi đi rất nhanh để mong về nhà làm bài tập vì ngày mai cô chữa tất cả đề cô phát về nhà, nếu không làm từ chiều thì tối tôi sợ làm không kịp mất. Lúc ấy cũng là giờ tan tầm, xe cộ đông đúc, dường như mọi người cũng đang hối hả trở về nhà sau ngày dài làm việc mệt mỏi. Trong quang cảnh ồn ào, đông đúc ấy khi dừng chờ đèn đỏ, tôi đứng phía trong gần lề đường thì có một em nhỏ khóc nức nở đến cầm lấy tay tôi. Tôi quay người sang là hình ảnh cậu bé chừng 4 hoặc 5 tuổi nước mắt giàn giụa, nấc lên nghẹn lại không nói được lời gì. Đúng lúc ấy, khi sang đèn xanh mọi người lại ùn ùn đi qua, tôi đưa chiếc xe đạp của mình lên vỉa hè để hỏi em bé ấy cho rõ. Tôi cất tiếng hỏi
- Em bé, tên em là gì? Sao em lại khóc?
Cô bé vừa thút thít, vừa lắp bắp nói:
- Em...em...em bị lạc mẹ rồi
Nói xong em lại òa khóc nức lên, lúc đấy tôi lúng túng vô cùng nhưng cũng phải trấn tĩnh bản thân mình lại, em lau nước mắt cho em ấy:
- Em nín đi, có chị đây, chị sẽ giúp em tìm mẹ nhé, em phải nín đi rồi chị sẽ đưa về mẹ
Dù nói thế, nhưng trong đầu tôi lúc ấy có phần lững lự một phần vì sợ giúp em bé tìm mẹ xong thì trời đã tối, đi về muộn bố mẹ sẽ mắng, phần vì tôi còn nhiều bài tập chưa làm nữa, tôi sợ tối về khôn thể làm kịp. Nhưng nếu không giúp để mặc em bé thì tôi thực sự không đành lòng. Sau phút phân vân, tôi quyết định sẽ giúp em bé tìm mẹ chứ nếu để em lại đây tôi sẽ ân hận lắm nếu lỡ có chuyện gì không hay xảy ra với em.
Tôi dẫn cô bé đi loanh quanh trong công viên với mong muốn tìm gặp được mẹ em nhưng đi một lúc thì trời đã chuyển sang tối. Bỗng tôi nhớ ra đồn công an phường ở gần đó, tôi liền dẫn cô bé lên công an phường để các chú công an có thể giúp em ấy. Đến nơi, tôi thấy có một người phụ nữ với vài người đứng sau đang khai báo gì đó. Lúc tôi dẫn em bé vào thì em ấy nhận ra mẹ ngay, cô bé vội chạy lại ùa vào lòng mẹ, khóc nấc lên. Tự nhiên nhìn cảnh ấy tôi chảy cả nước mắt, chắc cô bé đã rất hoảng sợ, nét mặt người mẹ vui mừng khôn xiết. Có nỗi lo nào lớn hơn nỗi lo mất con chứ. Phía sau còn cả bố, ông bà em bé, tôi nhìn thấy gánh nặng của họ như trút hết khi thấy em bé. Chú công an thường trực hỏi tôi rõ sự việc và tôi đã kể lại đầu đuôi câu chuyện cho người nhà em bé và chú công an nghe. Mọi người cảm ơn tôi nhiều lắm, bố cô bé còn cho tôi quà cảm ơn nhưng tôi đã không nhận vì tôi nghĩ ai vào trường hợp như tôi đều sẽ làm thế.
Tôi thấy vui hơn bao giờ hết, đây là lần đầu tiên tôi giúp một em bé bị lạc tìm bố mẹ, vậy là tôi đã làm được một việc tốt, đem lại niềm vui cho người khác. Sau khi chào chú công an và mọi người, tôi nhanh chóng đạp xe về nhà với nỗi lo còn biết bao bài tập về nhà đang đợi tôi. Về tới nhà, khi nghe tiếng tôi mẹ tôi đã lo lắng hỏi tôi đi đâu sao về muộn thế. Tôi xin lỗi mẹ đã về muộn mà không gọi điện báo cho mẹ làm mẹ phải lo lắng và không chần chừ tôi liền kể ngay câu chuyện cho mẹ nghe. Cả nhà tôi nghe xong ai cũng rất vui, bố mẹ còn khen tôi và động viên tôi nếu có thể giúp đỡ được ai thì hãy giúp đỡ vì cuộc sống là cho đi đâu chỉ nhận riêng mình. Cả buổi tối vừa ngồi làm bài tập tôi vừa thích thú, vui ra mặt khi nghĩ lại về việc mình đã làm.
Danh ngôn có câu: "Người hạnh phúc nhất là người đem lại niềm vui cho nhiều người nhất", tôi thấy câu nói này đúng thật sự. Dường như giúp đõ người khác làm cho tôi cảm thấy như mình là người được nhận nhiều hơn, niềm vui ấy không chỉ tôi mà còn lan sang cả bố mẹ tôi. Tôi tự hào vì tôi đã làm được một việc khiến bố mẹ vui lòng. Qua đó, tôi nghĩ nếu ai trong chúng ta cũng góp mình làm những việc tốt, việc có ích cho xã hội thì cuộc sống này càng văn mình, tươi đẹp hơn.
Ngày hôm đó, nhờ việc làm tốt đó mà tôi đã đem lại niềm vui cho nhiều người. Tôi thực sự vui sướng và hạnh phúc. Chỉ mong có thể làm được nhiều việc tốt hơn nữa để đem niềm vui đến cho mọi người.
Mong rằng bài viết kể về một việc em đã làm khiến bố ẹm vui lòng của Cunghocvui.com sẽ giúp ích cho các bạn trong bài kiểm tra sắp tới. Các bạn có thể tham khảo thêm bài viết kể về một kể về một việc tốt em đã làm trên trang của Cunghocvui.com nhé!