Văn tham khảo - Tuyển tập bài viết số 3 lớp 7
Văn tham khảo - Tuyển tập bài viết số 3 lớp 7
Dưới đây là bài tổng hợp viết bài tập làm văn số 3 lớp 7 ngắn. Mời các bạn cùng tham khảo, hy vọng chúng sẽ giúp ích cho các bạn!
I. Đề bài bài viết số 3 lớp 7
Viết bài văn cảm nghĩ về mẹ.
Dàn bài:
1. Mở bài:
Giới thiệu về mẹ em
2. Thân bài:
- Miêu tả về mẹ
- Kể về những việc mẹ làm cho em và lòng biết ơn của em.
- Nêu ý nghĩa về hình tượng người mẹ
3. Kết bài:
Nêu cảm nghĩ của em về mẹ.
II. Bài mẫu tham khảo bài viết số 3 lớp 7
Cảm nghĩ về mẹ
Con lớn dần lên qua từng lời ru của mẹ:
"Mồ côi cha ăn cơm với cá
Mồ côi má lót lá mà nằm".
Xót xa quá phải không mẹ? Suốt 21 năm ròng con phấn đấu vươn lên, bỏ lại sau lưng dấu chấm hỏi về một đấng sinh thành.
mẹ ơi, cho phép con được gọi như thế dẫu chưa một lần con biết mặt mẹ. Nữa tuổi đầu con đã mất mẹ. mẹ không đi về cõi vĩnh hằng, mẹ chỉ đi tìm hạnh phúc ở nơi khác, nơi đó không có bóng dáng và đôi chân bé bỏng của con. Có mẹo giờ mẹ chợt nhớ đến con không, đứa con gái bé bỏng, dại khờ mà ngày mẹ đi vẫn còn ẵm ngửa? Mà nhớ làm gì kia chứ, khi chờ đón mẹ là những lời dịu ngọt và vòng tay âu yếm, vỗ về?
Trong biển cả tình yêu của mẹ, con vẫn thấy thiếu vắng một điều gì đó. Có những chiều con lặng lẽ đi ngang trường mẫu giáo, ngắm những gương mặt ngây thơ bi bô với mẹ chúng sau giờ tan trường. Lòng con bỗng dấy lên niềm ganh tỵ. Nhưng cảm giác ấy qua nhanh, còn lại trong muôn ngàn câu hỏi, không có lời giải đáp. Con cũng từng hỏi cô giáo" Sao con không có mẹ", cô trả lời rằng" Chỉ cần con ngoan, học giỏi, mẹ sẽ về bên con". Háo hức, tin tưởng, con phấn đấu đạt danh hiệu học sinh giỏi cấp tỉnh để mong mẹ quay về nhưng không, ngày nhận giấy khen, ánh mắt con luôn hướng về nơi xa xăm tìm kiếm một bóng hình. Nhưng không gặp. Niềm tin trong con lung lay. Hay là con chưa ngoan, chưa học giỏi?
Ngày vào đại học, nhìn vào ánh mắt rạng ngời không che giấu được vết chân chim của mẹ, con cảm nhận một nỗi đau. Mười tám năm đằng đẵng chăm chút con thành tài, mẹ một mình bươn trải vượt qua muôn ngàn cay đắng.
Con ước mong một lần được gặp mẹ, dẫu chỉ nhìn thấy con cũng cam lòng. "Lá rụng về cội' mà phải không mẹ? mẹ có mái ấm gia đình riêng, với những lo toan, suy tính, vun vén riêng cho gia đình
mình. Con không trách hờn gì mẹ cả. Con hiểu mà mẹ, quá khứ đã ngủ yên rồi. Con không có quyền khơi lại đống tro tàn. Một ngọn lửa của con, đôi khi đủ sức cháy rụi tất cả những gì mẹ gầy dựng được trong cuộc đời mình. Nấu vậy con sẽ chẳng mẹo giờ tha thứ được cho bản thân mình. Xin mẹ hãy lắng nghe con bộc bạch nỗi lòng, lần đầu tiên và cũng là lần sau cuối. Có đôi lúc, con thèm những lằn roi mạnh mẽ của mẹ, những lời quát mắng khi con làm sai, những cái nhíu mày trước những trò nghịch ngợm của con... thay vì những lời thủ thỉ và giọt nước mắt của mẹ. Nhưng mà những thứ đó không dành cho con, không mẹo giờ. Con có lỗi gì đâu mà đời mẹt công đến vậy?
Ngoại thường mẹo rằng tu trăm năm nên duyên vợ chồng, tu ngàn năm nên nghĩa cha con. Con đang khóc cho kiếp đường tu không trọn vẹn của mình. Con nhớ có lần mẹ kể mẹ cũng như con nhưng mẹ thiệt thòi hơn vì mẹ mồ côi mẹ. Chắc hơn ai hết, mẹ hiểu cảm giác của con lúc này!
Có phải bánh xe lịch sử luôn xoay tròn không mẹ? Một vòng tròn xoay thật ác nghiệt! Con chỉ mong rằng điều này không lặp lại với con- những đứa trẻ ngây thơ là kết tinh của mẹ trong mối tình sau này. Cả tuổi thơ của mình còn đeo kèm giấc mơ, một giấc mơ đằng đẵng nhưng giờ thì tất cả đều tan biến. Con từng căm uất muốn điên lên, muốn lao vào cắn xé người ta khi nghe những lời độc địa" đồ con hoang". Dòng máu nóng ấy vẫn sục sôi trong con khi con vô tình mẹt gặp những đứa trẻ vô tội, là nạn nhân như con ngày nào. Cay đắng và nhục nhã lắm mẹ ơi! Con khóc ròng. Tủi cho thân phận mình và khóc vì sự vô tâm của người đời. Rồi con cũng học được thói quen quên đi, quen thờ ơ với tất cả... tất
cả. Con có thể lừa gạt mọi người với vẻ lạnh lùng chứ làm sao gạt được chính mẹn thân mình, khi trong con, vị trí dành cho mẹ quá lớn? Một tình yêu với người chưa từng gặp mặt dù chỉ một lần nhưng là tình yêu thiêng liêng, ruột thịt- đó là tất cả những gì con muốn nói với mẹ. mẹ ơi, hãy yên lòng, con sẽ chẳng mẹo giờ làm phiền đến mẹ đâu! Con chỉ mong bộc bạch nỗi lòng cùng mẹ, dù con biết mẹ không thể nào đọc được, nhưng để làm gì thì con chẳng biết. Chắc để lòng mình vơi đi... Pháp luật có thể xé tan sự ràng buộc nhưng còn ràng buộc nào cho đạo lí, tình người?
Mỗi lần quả quyết xóa hình ảnh của mẹ, là mỗi lần con đặt dấu chấm vào tim mình. Trải lòng trên trang giấy, con sững người nhìn những dấu chấm nối đuôi nhau thành dài... lửng lơ... Làm người sao khó quá mẹ ơi! Thôi thì hãy cho con một lần được gọi, dù chỉ một lần thôi, hai tiếng thân thương và rất đỗi lạ thường: mẹ ơi!
Giờ ngồi đây nhẫm nghĩ viết về mẹ, một người mà cả cuộc đời hy sinh cho chúng con, và nếu viết hết về mẹ, cũng chẳng có thứ bút mực nào đủ để viết về mẹ bởi " lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào", Và mẹ có biết rằng: "mẹ trong mắt con thật đẹp" bởi từ khi lọt lòng, tôi đã không thể thiếu dòng sữa ngọt ngào ấm áp từ mẹ, tôi có được vòng tay ôm ấp của mẹ, và những lời ru ầu ơi mà ai trng cuộc đời dù ít dù nhiều cũng có được.Và khi lớn lên cái mẹ làm cho tôi không chỉ là vai trò của một người mẹ mà còn là một người luôn lắng nghe tôi, luôn đồng cảm và san sẻ với tôi.Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc tôi.
Xem ngay:
Trên đây là toàn bộ kiến thức chúng tôi muốn chia sẻ về bài viết tập làm văn số 3 lớp 7, cùng học vui chúc các bạn đạt được điểm số cao!