Đăng ký

Tả một em bé ở tuổi mẫu giáo

1,392 từ

Tả một em bé ở tuổi mẫu giáo

Bé Hà Vi cạnh nhà tôi đã năm tuổi. Từ ngày mẹ cho đi mẫu giáo, bé vui và biết nhiều điều hơn. Chơi với Hà Vi thích lắm.

Hà Vi là một cô bé vô cùng xinh xắn và đáng yêu. Ai đã gặp bé một lần thì khó có thể quên được. Đó là một cô bé năm tuổi mũm mĩm, trắng trẻo với cái trán nhìn bướng bỉnh. Bé đứng cao đã gần đến vai tôi. Mọi người thường trêu tôi nếu lớn không nhanh thì sẽ bị Hà Vi vượt mất. Được khen như thế, Hà Vi cười thích thú. Mỗi khi cười khuôn mặt bầu bĩnh của em lại càng thêm hồng hào, rạng rỡ, để lộ những chiếc răng sữa trắng xinh. Tôi rất thích cắn yêu vào hai cái má phúng phính của em và tưởng tượng như hai trái đào vừa hồng vừa căng mịn. Tôi thích nhất là đôi mắt của em. Nó vừa to, tròn và đen láy. Tô điểm cho đôi mắt là hàng lông mi dài, uốn cong, nhìn mà ghen tỵ. Nhất là cái miệng mới dễ thương làm sao. Nó nhỏ nhỏ, hồng hồng chúm chím như nụ hoa mới nở buổi sớm mai. Cái mũi thỉnh thoảng chun lên trông thật tinh nghịch...

Hà Vi đặc biệt lắm, không được “nữ tính” như những cô bé khác. Mái tóc đen dày của em được tỉa ngắn, phía trước còn hơi xoăn. Bé chẳng bao giờ thắt bím cả. Hà Vi ít khi mặc những chiếc váy điệu đà, chỉ thích những bộ quần áo yếm trông khoẻ khoắn. Hà Vi còn thích đi giày và đội mũ cứng nữa. Quả là một cô bé rất cá tính.

Không chỉ đặc biệt vì những nét cá tính của mình, Hà Vi còn là cô bé hiếu động và thông minh. Hà Vi rất thích khám phá mọi thứ. Những đồ trong nhà, em lục tung lên rồi tìm hiểu, rồi dò xét, tra cứu như một nhà khoa học. Điều gì em cũng hỏi, cũng muốn được giải đáp. Dường như cô bé không bao giờ biết mệt mỏi. ở nhà, Hà Vi luôn luôn nói cười, chạy nhảy chứ không chịu ngồi yên chơi đồ hàng cùng các bạn. Bé rất thích hát và ước mơ sau này thành một ca sĩ nổi tiếng. Hà Vi có nhiều ước mơ lắm. Có khi là một bác sĩ khám chữa bệnh cho động vật, là một phi công hay cô giáo... Mỗi khi có ước mơ mới, tôi là người đầu tiên được Hà Vi “thổ lộ”, cô bé tin tưởng tôi lắm. Những lúc như thế tôi càng thấy Hà Vi dễ thương. Cô bé tuy hiếu động nhưng chơi ngoan, ăn ngoan và ngủ ngoan. Ngay từ nhỏ, Vi đã thích tự lập. Lúc ăn hay chơi, bé thích tự mình làm, tự mình dọn đồ gọn gàng sạch sẽ. Dù còn vụng về, lóng ngóng tay chân nhưng Vi đã biết cầm chổi quét nhà giúp mẹ rồi.

Sáng nào, Hà Vi cùng được bố đưa đi học. Trường Chích Bông không xa lắm nhưng bé lại dậy sớm. Nhờ giọng líu lo của Hà Vi mỗi sáng mà tôi không bị muộn học. Đi học cả ngày về, Vi lại chạy ngay sang nhà, ríu rít như con chim non kể chuyện cho tôi nghe. Hà Vi kể nhiều chuyện lắm, nhất là các bạn cùng lớp mà dường như nghe nhiều quá nên tôi cũng thuộc luôn tên và tính cách của các bạn Hà Vi. Đến tối, Vi lại mang sách vở sang nhà tôi ngồi học chung đến muộn. Khi tôi học bài, Vi ngồi vẽ tranh, tô màu, viết số, viết chữ cái... đợi tôi học xong thì kể chuyện cổ tích cho nó nghe. Vi nghe say sưa, đôi mắt mở to nhìn tôi chăm chú. Có hôm, Vi ở lại ngủ chung với tôi. Hai chị em ôm nhau ngủ như nhưng chú cún con...
 
Hà Vi dễ thương, cá tính như thế nên đi đâu bé cùng được mọi người yêu quý. Tôi coi Vi như đứa em thân thiết của mình. Một ngày không gặp Vi, khòng được nghe tiếng em cười nói, tôi thấy nhớ lắm.