Kể chuyện: Lớp trưởng của tôi- soạn tiếng việt 5
Câu 1. Dựa theo lời kể của cô giáo (thầy giáo) và các tranh vẽ, kể lại từng đoạn câu chuyện.
1. Bức tranh 1: Vân được bầu làm lớp trưởng. Đám con trai kéo nhau ra một góc bình luận sôi nổi. Người thì dè bỉu, người thì chê bai. Ai cũng cho rằng Vân không xứng đáng làm lớp trưởng.
2. Bức tranh 2: Trong giờ trả bài kiểm tra môn Địa lí, Vân đạt điểm 10. Người bạn trai coi thường Vân cho Vân là học không giỏi chỉ đạt điểm 5. Cậu ta cảm thấy ngượng ngùng.
3. Bức tranh 3: Hôm ấy là ngày Quốc đảm nhận trực nhật nhưng vì ngủ quên. Trông xếp hàng dược một lúc, Quốc mới hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi vào trong lớp, cậu thấy lớp sạch sẽ, bàn ghế ngay ngắn. Ai đó đã trực thay cho cậu. Quốc thở phào nhẹ nhõm. Thì ra người đó là Vân.
4. Bức tranh 4: Buổi chiều lớp đi lao động. Thây các bạn vất vả, Vân mua kem về bồi dưỡng cả lớp, Quốc tấm tắc khen lớp trướng là người rất tâm lí.
5. Bức tranh 5: Các bạn trai trong lớp bàn tán sôi nổi. Ai cũng phục Vân, cho rằng Vân rất xứng đáng trong cương vị lớp trưởng. Họ nể phục Vân.
Câu 2. Kể lại câu chuyện theo lời của một nhân vật (Quốc, Lâm hoặc Vân).
Vân được bầu làm lớp trưởng. Cuối giờ học, tụi con trai chúng tôi kéo nhau ra một góc, bình luận sôi nổi. Lâm “voi" nói to lên:
- Lớp trưởng gì mà vừa gầy vừa thấp bé, chả có dáng tí nào...
Quốc “lém” lên tiếng:
- Lớp trưởng phải mồm mép, nhanh nhẩu. Cái Vân cạy răng chẳng nói nửa lời, có mà chỉ huy người... câm.
Riêng tôi, tôi quan niệm lớp trưởng phải học giỏi. Vân chỉ được cái chăm chỉ, chứ học chả hơn tôi.
Giờ Địa hôm qua, cô giáo trả bài kiểm tra. Cái Vân được điểm mười, bài của tôi chỉ được năm, lí do là khi điền bản đồ, tôi đã “sơ tán” Hà Tây, Hoà Bình lên tận biên giới phía Bắc.
Vân làm lớp trưởng hôm trước thì hôm sau đã có nhiều chuyện đáng nhớ.
Trống xếp hàng được một lúc, Quốc mới hớt hải từ đâu chạy đến, miệng lắp bắp:
- Chết, chết tớ rồi. Hôm nay đến phiên trực nhật, tớ, tớ lại ngủ quên.
Cả bọn hoảng quá. Lớp tôi vừa đăng kí thi đua. Nhưng vào lớp, chúng tôi rất ngạc nhiên: lớp sạch như lau, bàn ghế ngay ngắn, bảng đen rành rành một dòng chữ con gái tròn trặn, nắn nót: ”Thứ ba, 27 tháng 8 năm..." Nét chữ của Vân! Lâm trố mắt nhìn, còn Quốc và tôi thì thở phào...
Buổi chiều, chúng tôi đi lao động. Nắng như thiêu. Đứa nào đứa nấy mồ hôi đẫm lưng, cổ khát khô. Bỗng Lâm kêu toáng lên:
- Kem! Kem! Các cậu ơi!
Bọn con trai chúng tôi ùa tới, vây quanh phích kem. Vân mồ hôi nhề nhại, đang nhanh nhẹn chia kem cho mọi người.
Quốc vừa ăn vừa tấm tắc:
- Lớp trưởng “tâm lí” quá! À, bạn lấy phích kem ở đâu ra thế?
- Bà hàng kem cho mượn cả phích đấy. Còn tiền là của chi đội làm lao động hè...
Bây giờ, có ai hỏi về lớp trưởng lớp tôi, tôi sẽ tự hào nói: “Vân không chỉ học chăm mà còn học rất giỏi.”
Hỏi Lâm, chắc nó sẽ oang oang: “Vân là con gái, nhỏ người thật nhưng xốc vác lắm đấy”.
Và chẳng phải hỏi, Quốc cũng sẽ khoe ngay: “Vân củ mỉ cù mì mà giỏi đáo để, bọn con trai chúng tớ ai cũng phải nể phục.”