Cảm nghĩ về mái trường thân yêu
Đề bài: Cảm nghĩ về mái trường thân yêu
Bài làm
Bây giờ tôi đã là một học sinh lớp 7 bậc trung học cơ sở và đã học ở ngôi trường mới được một năm. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn nhớ về mái trường tuổi thơ trong năm năm học tiểu học với những kỉ niệm không thể nào quên.
Nhớ nhất là ngày khai trường đầu tiên khi vào lớp Một. Lần đầu tiên bước qua cổng trường như bước vào một thế giới mới. Cái gì cũng lạ, điều gì đối với tôi cũng ngỡ ngàng. Thầy cô lạ, bạn bè lạ, đến cả ngôi trường, lớp học, bảng đen và bàn ghế đều lạ. Lúc trường tổ chức đón khối lớp Một, tôi bước ríu cả chân theo các bạn và cô giáo chủ nhiệm, tim đập rộn ràng cùng hồi trống khai giảng, ngỡ như có hàng trăm cặp mắt đang nhìn mình, trong đó có mẹ tôi đang ngồi trên dãy ghế của cha mẹ học sinh. Xong lễ khai giảng, mẹ tôi đến bên tôi dặn dò mấy câu rồi về. Tôi suýt bật khóc nhưng trấn tĩnh được để cùng xếp hàng vào lớp với các bạn.
Thế rồi tôi quen dần với thầy cô, với các bạn, và ngôi trường thân thiết ấy đã đi vào tuổi thơ tôi lúc nào không biết nữa. Bây giơ cứ nhắm mắt lại là ngôi trường lại hiện ra với những gốc phượng già hàng năm thắp lửa dỏ rực cả sân trường ran khúc nhạc tiếng ve kêu, lại vang lên tiếng đọc bài trầm bổng thánh thót, lại rộn ràng tiếng cười nói trong những giờ ra chơi ồn ào, náo nhiệt. Tôi nhớ cô hiệu trưởng tóc đã hoa râm nhưng ánh mắt lúc nào cũng cười vui đầy thương yêu sau cặp kính trắng, nhớ bác quản trường “cựu chiến binh” siêng năng, cặm cụi, giữ sạch trường lớp và chăm sóc học sinh như cháu con trong nhà. Nhớ cô chủ nhiệm trẻ trung dạy hay, hát giỏi; cô tổng phụ trách Đội năng nổ, nhiệt tình; nhớ từng dãy bàn ghế thấp có dấu mực loang lổ và vết dao khắc những cái tên thân quen, nhớ cái bảng đen nhỏ xinh có những dòng kẻ đều tăm tắp, và nhớ nhất là cái trống trường treo ở cửa phòng Ban Giám hiệu cứ đổ từng hồi dài thong thả khi tan trường sau mỗi buổi học...
Ôi, bao nhiêu là nỗi nhớ về mái trường đầu tiên trong cuộc đòi mỗi con người. Mái trường ấy nhỏ bé, bình dị, nhưng là nơi khởi đầu cho tôi đi lên, đi xa mãi. Dù sau này, có đến những giảng đường lấp lánh kính gương, tôi vẫn nhớ mãi về mái trường tuổi thơ thân yêu - nơi đã thắp lên màu hoa phượng đỏ như ngọn lửa cháy sáng suốt cuộc đời tôi.