Đăng ký

Tập làm văn: Luyện tập tả người- tuần 15- soạn tiếng việt 5

  Đề bài: Ở gia đình em( hoặc một gia đình mà em biết) có một em bé đang tuổi tập nói, tập đi. Em hãy tả hình dáng và tính nết thơ ngây của em bé ấy.

                                                    Bài làm

   Dường như ngày nào cũng vậy, sau khi học bài xong, đang phụ giúp mẹ chuẩn bị bữa cơm chiều thì tiếng trẻ bi bô ở cuối dãy nhà tập thể vọng lên lại làm em nao nao trong người. Đó là tiếng của bé Mi, cô con gái đầu lòng của cô Tư cùng cơ quan với mẹ.

   Bé Mi vừa tròn mười ba tháng tuổi. Ngày nào bé cũng được cô Tư đưa sang khoảng sân rộng của dãy nhà tập thể cho bé tập đi. Xong công việc ìà em vù đến với bé ngay. Bé rẩt mến em và bản thân em cũng rất thương bé, coi bé như em ruột của mình. Chẳng có ngày nào em không dành chó bé những phút vui đùa thích thú trên khoảng sân rộng này.

   Được nuôi dưỡng trong một gia đình bố mẹ đểu là cán bộ công nhân viên nhà nước, lại là đứa con đầu lòng nên vợ chống cô Tư chôm sóc bé rất chu đáo. So với nhừng đứa bé cùng lứa, Mi có phần trội hơn. Những ngấn sâu tròn lẳn ở dùi, cánh tay, trông thật thích mắt, làm cho ai củng muôn nựng bé. Nhìn thân hình của bé tròn trịa với nước da tráng hồng, đặc biệt là đôi má bụ bẫm, ai gặp cũng muôn hôn. Trên khuôn mặt bầu bĩnh ấy là đôi mắt tròn to, đen lay láy, ẩn dưới hàng mi dài cong vút, tạo cho Mi một vẻ mặt xinh xắn dáng yêu. Mỗi khi bé cười để lộ hai hàm răng sữa trắng muốt và đều tâm táp, đẹp như những cô bé trong tranh. Những ngày hè nóng nực, Mi thường'được mặc bộ đồ thun trắng ba lỗ, càng làm nổi bật nét đáng yêu. Những lúc tập đi cho bé, em thường ngồi cách xa bé một đoạn, vừa gọi vừa giơ tay vẫy:

   - Nào, bé Mi lại đây với chị!

   Bé mở tròn đôi mắt nhìn em, bước từng bước một, cô' giữ thăng bằng. Hai tay của bé như đang bơi, nghiêng bên nọ, xoãi bên kia, trông như người say rượu. Khi lẫm chẫm đến gần bên em, bé ào đến trong vòng tay em, cười ré lên một cách thích thú. Có nhiều lúc em tập cho bé gọi tên em, khó khăn lắm bé mới phát ra đươc thành từng âm một “chị... Nhinh” sao mà nghe dễ thương đến thế. Em cứ muôn hôn mãi lên đôi má bầu bầu, mũm mĩm ấy cho “bõ ghét” mới thôi. Với mọi người xung quanh, bé râ't ngoan. Nhận quà xong, bé thường vòng hai tay lại, vừa gật đầu vừa phát ra một tiếng “ạ” rõ to rồi chập chững đến bên em hớn hở khoe:

   - Chị... Nhinh! Chẹo! Chẹo!

   - Ai. cho cưng?

   - Chô... chủa... Mi.

    Nghe bé tập nói ngọng líu ngọng lô âm “cờ”, em ôm bụng cười chảy cả nước mắt.

   Ai đó, dù chỉ đến khu tập thể này một lần mà gặp bé cũng không khỏi thốt lên: “Con bé nhà ai mà xinh quá!” Gia đình em, ai cũng quí Mi. Mỗi khi rỗi rãi, mẹ thường bảo em sang bế bé về chơi, nghe bé bi bô tập nói làm cho không khí gia đình thêm vui vẻ và sồi nổi hẳn lên. Những ngày vắng Mi, em cảm thấy buồn buồn, nhớ nhớ làm sao ấy, chỉ mong có bé bền cạnh để nô đùa cùng bé, được nghe giọng nói líu lo như con chim tập hót của bé. Điều vui nhât của em là được nựng bé trên tay, nghe bé bi bô gọi: “Chị... Nhinh! Chị ... Nhinh!”.

 

Có thể bạn quan tâm

Không có bài viết nào